Chương trước
Chương sau
Mọi người nghe Thảo Bách Sâm tuyên bố giải tán thì mạnh ai về nhà nấy, một ít người thì xì xào bàn bán.
"Không ngờ tóp mười hào kiệt lại mạnh mẻ như vậy?"
"Đúng vậy, bọn họ cùng cảnh giới khó có đối thủ, mà còn có thể vượt cấp chiến đấu."
"Thật là hâm mộ quá đi."
Mọi người chung quanh nhao nhao tán đi, tiếng ồn ào củng dần dần lắng xuống. Lúc này Lục Tiểu Phụng đi lại trước Hạo Nam vỗ vai hắn một cái, mặt nhăn mày nhó như đít khỉ lên tiếng nói.
"Hạo Nhiên hiền đệ, sức chiến đấu của ta chỉ được xếp vào hạng chót nhất trong tóp 10 cao thủ thật mất mặt quá đi."
Hạo Nam cười cười lên tiếng nói : "Tiểu Phụng huynh đừng có thấy không đủ, hàng ngàn hàng vạn người mà huynh có thể đứng hạng mười củng đủ hãnh diện rồi. Huống chi huynh lại là tán tu, làm sao có thể so sánh với tu sĩ của siêu cấp môn phái cho được."
Lục Tiểu Phụng nghe Hạo Nam nói thì trong lòng nghĩ. "Đúng à, tài nguyên tu luyện của mình phải tự tranh thủ đi kiếm. Bọn họ thì nhờ vào môn phái cung cấp, mình thua bọn họ củng đâu có gì phải mất mặt chứ." Nghĩ vậy tâm trạng của hắn liền tốt hẳn lên, liền mở miệng nói : "Đúng vậy à, tư chất của ta chưa chắt gì thua đám người bọn họ, chỉ trách ta không có đủ tài nguyên để tu luyện mà thôi. Huynh đệ chúng ta đi uống rượu tiếp đi thôi."
Nói xong hai người đi tới một tửu điếm tương đối đông khách gọi một số món ăn tiếp tục đối ẩm.
Bên trong quán nhậu mọi người nói chuyện bàn tán rơm rả.
"Nếu mà ta chiếm được truyền thừa của Độc Cô Vô Địch tiền bối, thì ta sẽ không thua tóp mười hào kiệt, thậm chí còn vượt xa bọn họ."
"Hừ, hừ, không thua thôi sao? Nếu là ta đạt được truyền thừa của tiền bối Độc Cô Vô Địch thì ta sẽ là cường giả đứng đầu ở tiểu thiên địa, thậm chí có thể phá toái hư không phiêu lưu bên ngoài vũ trụ luôn đó chứ. Lúc đó thì tất cả mỹ nhân sẽ là của ta, ta tha hồ mà sũng hạnh. Nghĩ tới thôi thì đã sướng hết cả người rồi. Ha ha ha .. Dô, cạn ly."

"Hai người nhanh tĩnh lại đi, đừng có ở đó mà mơ mộng nữa. Hai đứa bây có được truyền thừa thì củng chẳng làm được chuyện gì cho ra hồn. Tư chất thì không có mà muốn làm cường giả, ta nghĩ hai ngươi mà có được truyền thừa thì còn chết sớm nữa là đằng khác, sau khi Bách Niên Thịnh Hội kết thúc ba người chúng ta nhanh chóng tiến vào Vô Tân Sâm Lâm tìm kiếm linh dược để đỗi lấy tài nguyên để tu luyện thì tốt hơn."
Hai người ngồi chung bàn nghe đồng bạn của mình nói thì rùng mình, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.
Sau khi gọi món ăn lên Lục Tiểu Phụng lên tiếng nói : "Nhắt đến Độc Cô Vô Địch, gần đây ta nghe giang hồ đồn đãi có người thu được truyền thừa của Độc Cô Vô Địch rồi. Người này xuất hiện ở Sâm Lâm Trấn bên người có một con linh thú là Thiên Sí Tuyết Sư, nghe nói hắn củng muốn tiến vào Hỗn Độn bí cảnh, nên các tu sĩ giang hồ nhao nhao chặn đường cướp giết."
Hạo Nam tắt nhiên biết người được giang hồ đồn đại là ai rồi, vì người đang được mọi người bàn tán chính là bản thân hắn. Truyền thừa mà hắn đạt được không biết có phải là của Độc Cô Vô Địch lưu lại hay không? Vẽ ngoài của hắn vẫn ra vẽ trấn tĩnh, nhưng trong lòng lại hết sức đề phòng.
Hạo Nam lên tiếng nói : "Độc Cô Vô Địch là tuyệt thế cường giả, nên người nào củng muốn đoạt được truyền thừa. Nhưng phải có mạng mới xài được, mang ngọc mắc tội."
Lục Tiểu Phụng nghe vây thì gật đầu đừng ý nói : "Đúng vậy à, phải có mạng mới hưởng được."
Hai người vừa uống rượu vừa nghe tu sĩ xung quanh bàn luận, khi trời vừa tối thì chia tay đi về khách điếm mà mình thuê để nghĩ lại. Sau một đêm nghĩ ngơi, tinh thần của Hạo Nam đã hồi phục xung mãn, hắn cảm thấy tinh thần hết sức thoải mái.
Sáng sớm Hạo Nam đi ra khỏi phòng tiến về Tam Tinh Hồ, trong lòng thầm nghĩ : "Hôm nay không biết có ai muốn so tài hay không, tu sĩ tóp mười khiêu chiến lẫn nhau sẽ rất đáng xem đây."
Từ khách điếm đi đến Tam Tinh Hồ tốn thời gian một nén nhang, hôm nay đã là ngày thứ tư của lể hội, người đến không còn đông như lúc đầu. Hiện nay, mọi người đang ra sức tu luyện tăng cao tu vi để khi vào Hỗn Độn bí cảnh, để có thêm một phần sức mạnh, thì sẽ có thêm một phần cơ hội để tranh đoạt cơ duyên. Hỗn Độn bí cảnh cách một trăm năm mở ra một lần, ngày mà Hỗn Độn bí cảnh mở ra củng là ngày mọi người bên trong tiểu thế giới chờ mong nhất.
Hạo Nam đi đến khu vực mà lúc trước Lục Tiểu Phụng đã mang hắn đến, đầu giờ Thình thì đại hội thi đấu bắt đầu.
Vào lúc này Thảo Bách Sâm đứng trước mọi người tuyên bố : "Hôm này là ngày thứ tư của lễ hội, tu sĩ đứng ở vị trí tóp mười nếu không hài lòng với thứ hạng của mình có được, xin mời nhanh chóng bước ra ngoài khiêu chiến, nếu qua giờ Ngọ mà còn không có người đứng ra khiêu chiến thì thứ hạng sẽ được chính thức ghi nhận, đại hội lần nầy sẽ kết thúc, chúng tôi sẽ tiến hành phát phần thưởng cho những tu sĩ xếp hạng đầu."
Dường như đã chuẩn bị đầy đủ, lúc này Quy Hải Nhất Đao bước ra ngoài mở miệng nói : "Diệp Cô Thành ta muốn cùng ngươi quyết đâu, ta đơn giản chỉ muốn cùng ngươi so tài. Để xem đao của ta bá đạo hay là kiếm của người nhanh hơn. Ngươi có dám cùng ta đánh một trận hay không?"
Diệp Cô Thành thấy Quy Hải Nhất Đao muốn cùng mình so tài, hắn không ngần ngại chút nào nhanh chống bước ra, đứng trước Quy Hải Nhất Đao mở miệng nói : "Tốt, ngại gì mà không đánh, ta củng muốn cùng ngươi đánh một trận."
Thảo Bách Sâm thấy Diệp Cô Thành và Quy Hải Nhất Đao muốn cùng nhau so tài thì lên tiếng nói : "Tốt nếu hai người đã muốn so tài với nhau thì nhanh chóng tiến về võ đài đi, trước khi đánh ta củng nhắt nhỡ cho hai người các ngươi biết. Đây chỉ là thuần túy là so tài không cần liều mạng, Hỗn Độn bí cảnh đã sắp mở ra nếu bị thương quá nặng sẽ ảnh hưởng tới việc tiến vào bí cảnh, nên các chú ý mà làm.
Ta không muốn vì một chuyện nhỏ mà nháo lên không vui, rất có thể hành động của các ngươi sẽ làm cho quan hệ giữa Tam Tinh Các và Thiên Kiếm Môn trở nên căn thẳng. Ta nhắt lại một lần nữa, hai người các ngươi không chỉ đại diện cá nhân, mà còn đại diện cho một môn phái, nên nhớ kỹ không nên hành động theo cảm tính. Được rồi ta đã nói xong hai người bắt đầu trận đấu đi."
Lúc này hai người Diệp Cô Thành và Quy Hải Nhất Đao đã chuẩn bị sẵn sàng, đứng đối diện nhau trên lôi đài.
Diệp Cô Thành mở miệng nói : "Sau khi nghe Thảo Bách Sâm phó các chủ nói. Ta đề nghị, hai người chúng ta chỉ sử dụng năm thành công lực để so tài, mục đích là trách cho hai người chúng ta bị trọng thương và để cho cuộc so tài này nhanh kết thúc. Quy Hải Nhất Đao người thấy thế nào."
Quy Hải Nhất Đao nghe vậy thì lười suy nghĩ liền gật đàu đồng ý lên tiếng nói : "Được, hai người chúng ta chỉ sử dụng năm thành công lực là được chứ gì, như vậy thì nhanh bắt đầu đi."
Thảo Bách Sâm tự mình đứng ra làm trọng tài, tuyên bố trận so tài bắt đầu : "Ta xin tuyên bố trận so tài, giữa Diệp Cô Thành và Quy Hải Nhất Đao chính thức bắt đầu."
"Địa Nộ."
"Lôi Đình."
Nghe Thảo Bách Sâm tuyên bố trận đấu bắt đầu, Quy Hải Nhất Đao lập tức điên cuồng tấn công. Quy Hải Nhất Đao liền liên tục sử dụng hai chiêu. Chiêu thứ nhất là "Địa Nộ." để tiếp cận Diệp Cô Thành, tiếp theo là chiêu "Lôi Đình." lập tức dùng đao tấn công trực tiếp chém xuống, không quan tâm đối thủ có đở được hay không, cho dù đỡ được củng sẽ bị lực tấn công dũng mãnh mà điên cuồng chấn động.
Diệp Cô Thành thừa biết sở trường tấn công của Quy Hải Nhất Đao, nên không có trực tiếp ngạnh kháng mà dùng thân pháp để né tránh.
"Thiên Ngoại Phi Tiên."
"Nhất Kiếm Phong Hầu."
"Nhị Kiếm Công Tâm."
"Tam Kiếm Phá Thần."
"Tứ Kiếm Sát Nhân."
Diệp Cô Thành dùng tuyệt kỹ thân pháp thành danh của mình tiếp cận và nhằm vào các góc chết và nhược điểm của Quy Hải Nhất Đao để tấn công. Chém, đâm, thọt liên tục phản công làm cho quy Hải Nhất Đao luống cuống tay chân trực tiếp ngạnh kháng. Chiêu thứ ba là kiếm chiêu công kít nguyên thần, bị tấn công hết sức bất khiến cho Quy Hải Nhất Đao bị tổn thương nên có máu trào ra từ miệng.
"Đao Liệt Lưu Ngân Sơn Cùng Thủy Tân."
Biết mình đang đứng ở yếu thế nên Quy Hải Nhất Đao muốn dùng thương đổi thương, dùng chiêu thức vô sĩ liều mạng không để ý đến bản thân chỉ mong làm cho địch thủ bị thương.
Hai chiêu thức va chạm vào nhau, khoản cách hai người đã rất gần nên trực tiếp dùng tay tấn công, quyền quyền va chạm lấy thương đổi thương, liên tục giao phong khoản mười chiêu thì hai người chủ động tách ra điên cuồng hít thở.
Quy Hải Nhất Đao giơ tay lên nói : "Trận này ta đã thua rồi, ở kiếm thứ ba của ngươi xuất ra tấn công vào nguyên thần của ta, chiêu này chỉ dùng năm thành công lực, nếu như chúng ta toàn lực giao thủ thì ở chiêu đó ta đã trọng thương. Tiếp tục chiến đấu thì ngươi cùng lắm chỉ bị trọng thương mà ta phải mất mạng, không cần đánh nữa ta ngay từ đầu đã thua rồi, mặc dù ta chưa kịp phản công."
Diệp Cô Thành há miệng thở dốc lên tiếng nói : "Được, sau này nếu có cơ hội hai người chúng ta sẽ toàn lực ra tay."
Thảo Bách Sâm thấy hai người không có ý định giao thủ nữa liền lên tiếng tuyên bố trận đấu kết thúc, Diệp Cô Thành là người dành được chiến thắng.
Khán giả thì hết sức bất ngờ, ngạc nhiên, e ngại, ngưng trọng, ghen ghét mỗi người mỗi vẽ hết sức phong phú.
Khi trận đấu kết thúc Thảo Bách Sâm lên tiếng nói : "Có tu sĩ nào muốn đứng ra khiêu chiến nữa không? Nếu có thì nhanh đứng ra khiêu chiến, nếu sau giờ ngọ còn không có người đứng ra khiêu chiến thì Bách Niên Thịnh Hội lần này sẽ kết thúc. Các môn phái lớn sẽ đứng ra phát phần thưởng cho mười tu sĩ đứng đầu." Nói xong Tho Bách Sâm trở về vị trí ghế ngồi của mình tiếp tục chờ đợi.
Các tu sĩ dường như không có ý kiến đối thứ hạng của mình hoặc không muốn bại lộ tuyệt chiêu áp đáy hòm, để dành một cái thứ hạng không có quan trọng, nên trong hai canh giờ không ai đứng ra khiêu chiến cả.
Hai canh giờ trôi qua, giờ ngọ đã đến vẫn không có tu sĩ nào đứng ra khiêu chiến. Phó Các chủ Thảo Bách Sâm lần nữa đứng ra tuyên bố. "Lần thứ một trăm Bách Niên Thịnh Hội chính thức kết thúc, xin mời tóp mười tu sĩ xếp mười hạng đầu tập trung lên lôi đài để nhận phần thưởng."
Quy Hải Nhất Đao, Quang Minh Nhật, Lục Tiểu Phụng và Quỷ Thiên Vực xếp hạng từ hạng 8 - 10 nhận được 1000 mai thượng phẩm linh thạch và một mai ngũ giai yêu đan.
Sở Lưu Hương, Tây Môn Xuyên Tuyết, Diệp Cô Thành xếp hạng 5 - 7 nhận được 2000 mai thượng phẩm linh thạch, 1 một mai ngũ giai yêu đan và một gốc 1000 năm Ô Sâm Vương hoặc một gốc 1000 năm Tụ Linh Thảo.
Ma Thiên Lâm, Ngũ Hành Vân, Thích Động xếp hạng 2 - 4 nhận được 4000 mai thượng phẩm linh thạch, 1 mai ngũ giai yêu đan, một gốc 1000 năm Ô Sâm Vương và một gốc 1000 năm Tụ Linh Thảo.
Vương Nhất Kiếm xếp hạng nhất nhận được 10.000 mai thượng phẩm linh thạch, 1 mai ngũ giai yêu đan, 1 mai ngũ giai Thiên Thần Quả, 1 gốc 1000 năm Ô Sâm Vương, một gốc 1000 năm Tụ Linh Thảo.
Sau khi việc trao giải thưởng kết thúc, mọi người nhanh chóng giải tán, ai về nhà nấy chuẩn bị cho sự kiện Hỗn Độn bí cảnh sắp mỡ ra. Lúc này các thương hội lớn nhỏ buôn bán hết sức nhộn nhịp, các lộ tu sĩ đi đến thương hội mua các loại binh khí, đan dược, trận pháp để chuẩn bị tiến vào hỗn độn bí cảnh. Các thương nhân củng ra sức tích góp tiền của để tranh thủ thu mua các loại linh dược, khoáng vật của các tu sĩ mang từ bên trong bí cảnh ra. Còn hai tháng nữa thì Hỗn Độn bí cảnh chính thức mở ra, nên trong thời gian này Tam Tinh Thành hết sức đông đúc, nhộn nhịp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.