Trên đường đi vào rừng, Hạo Nam nhìn thấy rừng rậm bao la bát ngát, dường như không có điểm cuối nên lên tiếng cảm tháng. "Nơi này nhìn như vô biên vô tận mà gọi là tiểu thế giới. Không biết thế giới bình thường sẽ lớn như thế nào đây."
Hạo Nam đi một lúc thì phát hiện một gốc Trú Nhang Thụ bên trên có kết mười quả Trú Nhang. Hắn liền mừng rở đi lại gần để hái Trú Nhang Quả nhưng biến cố đã xảy ra. "Ầm." Hạo Nam bị tập kích bất ngờ, hắn bị đánh bay ra hơn mười mét cả thân thể lún sâu vào trong mặt đất.
"Hự hự." Hạo Nam ho khang vài tiếng từ trong mặt đất bò ra, còn chưa kịp đứng vững thì một tiếng xé gió nhanh chóng lao về phía hắn tiếp tục công kích. Do lần này đã có đề phòng nên hắn cản lại được đòn đánh, nhưng lực đánh quá mạnh làm cho hắn lui về sau ba bước mới đứng vững lại được. Sau khi đứng vững hắn mới nhìn thấy rỏ hung thủ đã tập kích mình. Đó là một con Ngân Mãng Xà đang nhìn về phía hắn.
Lúc này Ngân Mãng Xà lên tiếng nói. "Nhân loại nhanh chóng rời khỏi nói đây, Trú Nhang Quả không phải ngươi có thể nhúng chàm."
Hạo Nam thì trừng lớn cặp mắt kinh ngạc hét lớn. "Ngươi, ngươi là một con rắn mà củng biết nói tiếng người."
Con mãng xà nhìn Hạo Nam với cặp mắt tràn đầy vẽ khinh thường. "Yêu thú tứ giai thì có thể nói được, ngươi đúng là tên nhà quê, chư từng thấy qua việc đời."
Hạo Nam nghe vậy thì sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-chuyen-nhan-sinh/1790716/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.