Cả hai quay lại nhìn Bo mà giật b.ắ.n cả người, mắc cỡ với con thật sự dù cho tôi hiểu Bo cũng chưa hiểu được gì đâu? Nhưng sự vô tư của con nhỏ đủ khiến tôi đỏ bừng cả mặt.
Tú nhìn tôi, tôi nhìn Tú hai đứa cười gượng gạo, rồi anh bước xuống mặc nhanh cái quần vào đi lại giường ẵm cu Bo lên, anh quay lại nháy mắt tôi ý bảo tôi đi thay đồ. Tôi hiểu ý nên cũng lật đật ngồi dậy nhặt cái váy ngủ cầm lên tay đi lẹ vào nhà tắm.
Bên ngoài tôi nghe loáng thoáng tiếng cu bo hỏi lại Tú một lần nữa con cứ lắp bắp nói ba đánh mẹ của Bo ý làm cho tôi đang trong này cũng phải xấu hổ vì câu hỏi ngây thơ của con, và càng mắc cười hơn khi nghe câu giải thích của Tú
--À ba với mẹ đang chơi trò cưỡi ngựa thôi, ba không có đánh mẹ của Bo đâu nha
Bo nghe xong lại tiếp tục mè nheo
--Bo cũng muốn. Ưm ưm ba Tú
--Ok Bo muốn ba làm con ngựa cho con cưỡi đúng khum?
--Ba ba
Tiếng Bo cười vang khoái chí.
Hai ba con bên ngoài bật đèn lên rồi Tú bò xuống cho cu bo cưỡi ngựa. Tôi thay đồ xong đi ra nhìn thấy cảnh này cũng phải phì cười đau cả ruột. Bất giác tự hỏi hạnh phúc này tồn tại được bao lâu nữa.
Bên ngoài tiếng gà đã bắt đầu gáy sáng, báo hiệu lại một ngày nữa lại đến...
Thời gian cứ thế trôi qua thật nhanh và chớp mắt một cái thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723764/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.