Thề là chỉ vì sợ cái kiểu lên cơn điên bất thình lình của Tú mà tôi bất đắc dĩ phải vào trong xe ngồi với Bo nên mọi chuyện bên trong nhà thế nào tôi cũng chẳng rõ nửa.
Cho đến khoảng hơn nửa tiếng sau mới thấy Tú đi ra, Tú lên xe mà sắc mặt nhìn căng lắm nên tôi cũng chẳng dám hỏi, chỉ có Bo là mừng rỡ khi gặp Tú. Thằng nhóc con chúm chím chiếc môi xinh mà cong lên
--Ba Tú
Lần đầu tiên tôi bị giật mình vì Bo, nên tôi hỏi lại con lần nữa
--Bo con vừa gọi ai là ba vậy?
Ngón tay nhỏ xíu của Bo một lần nữa chỉ sang hướng của Tú rồi nói rõ to
--Ba Tú
Lần này thì tôi ngờ vực quay sang nhìn Tú đã thấy chú đưa tay sang bế Bo đặt trên đùi mình, đôi mày nhếch lên đắc ý, trên miệng nở nụ cười thật ngọt ngào nhìn Bo trìu mến.
À thì ra là vậy hóa ra có người đã nhân cơ hội dạy Bo đây mà.
Tú khẽ hôn lên đôi má phúng phính của cu Bo một cái chụt đầy yêu thương sau đó mới trả Bo lại cho tôi
-Chị muốn ăn gì tôi đưa đi?
-Ăn gì cũng được tôi dễ nuôi lắm.
-Vậy nuôi xong có được thịt không?
--Chú...?
Tôi á khẩu đến mức phải đỏ mặt trước câu hỏi của Tú, vì ko ngờ chú lại vô sỉ tới mức ấy, thấy tôi im lặng chẳng đáp Tú liền khẽ cười để lộ vài cái răng trắng tinh, trong lòng tôi cũng vì thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723755/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.