--Lam anh đồng ý trả lại siêu thị cho em, em làm ơn năn nỉ Tú cho gia đình anh một con đường sống được ko, mẹ bị bệnh rồi anh ko muốn bà phải nhọc tâm nửa.
Nghe Dũng nói mà tự dưng tôi nặng lòng nên chỉ biết thở dài, chuyện lúc trước tôi đã ko còn trách họ nên nghe Dũng nói thế tôi cũng đâu hả hê gì, hôm nay anh gọi cho tôi có lẽ cũng đã tới đường cùng rồi, vì tôi hiểu tính Dũng nếu như ko có gì nghiêm trọng anh chẳng bao giờ cầu xin tôi đâu.
Tôi im lặng cầm chặt trong tay chiếc điện thoại mà đắn đo, đầu dây bên kia Dũng vẫn còn tiếp tục nói
--Anh sai rồi anh ko mong em tha thứ nhưng Lam à bây giờ chỉ có em giúp được anh thôi? Mẹ già rồi, anh ko muốn những năm tháng cuối đời bà phải sống lang thang ngoài đường. Anh xin em, bây giờ chỉ cần em nói một tiếng Tú chắc chắn sẽ nghe lời em thôi Lam.
--Được rồi, anh cúp máy đi.
--Vậy là em đồng ý đúng ko? Anh cảm ơn em, anh cảm ơn em.
Tắt máy, tôi lại ko biết tiếp theo mình phải làm gì nữa, vì nếu như lời Dũng nói có lẽ băng phái của bên Tú ko dễ dàng gì mà đối phó rồi, lâu nay tôi xem trên phim, xem trên mạng nhiều ca xã hội đen thanh toán nhau mượn tiền ko trả họ lại phá nhà còn c.h.é.m gi.ết nửa ,tôi cứ nghĩ chỉ có trên phim thôi nhưng ko ngờ hôm nay lại xảy ra ngoài đời luôn mà tôi thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723753/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.