Tôi sợ nói thêm câu nào nữa Tú lại hiểu sai ý tôi, nghĩ tôi so sánh này nọ nên liền im luôn. Thấy tôi im Tú liền chòm sang mặt đối mặt với tôi rồi lên tiếng
--Nhà tôi ko giàu ko rộng như nhà đại ca tôi nhưng vừa đủ rộng để ba người chúng ta ở…Chị thấy thế nào,?
Lần này Tú nói dứt lời thì cười đểu ánh mắt gian tà tạo cho tôi muôn phần xấu hổ liền thuận tay đẩy mạnh chú ấy ra rồi quay mặt sang phía ngoài đường bâng quơ nói
--Thôi được rồi coi như làm phiền chú cho mẹ con tôi ở tạm vậy.
Xe tiếp tục được người bên ấy di chuyển, tôi để Bo ngồi trên đùi mình cho con xem cảnh vật ngoài đường, còn mình thì hai tay ôm chặt lấy con đôi mắt thì khép hờ lại, bao nhiêu năm qua với bao việc xảy đến làm tôi quá mệt mỏi rồi bây giờ dù ở đâu đi nữa với tôi cũng ko còn quan trọng vì miễn sau tôi được ở cạnh con trai tôi là tôi mãn nguyện lắm rồi chẳng mong thêm điều gì xa xôi nữa cả.
Suy nghĩ một lúc đến khi xe một lần nữa dừng lại, tiếng Tú gọi bên tai tôi mới giật mình mở mắt ra. Bất ngờ hơn trước mắt tôi lúc này cảnh vật ở đây quen thuộc đến độ khiến tôi kích động mà bật khóc, đuôi mắt ướt đẫm quay sang hỏi Tú
--Nhà này! nhà này của ba tôi mà,sao chú lại chẳng phải nó đã bị Dũng bán đi rồi sao.?
--Là tôi mua lại.!!
Tú nhàn nhạt trả lời rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723751/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.