Tôi vừa hỏi mẹ xong bà chưa kịp trả lời thì bên trong tôi cũng thấy Dũng đi ra, mà vẻ mặt anh lại rất bình thản ko giống như kiểu gấp gáp hấp tấp giống với cuộc đối thoại khi nãy .
Tôi liếc nhìn Dũng sau đó nhìn lại mẹ chồng tôi biểu hiện cả hai rất thoải mái làm tâm trạng tôi cũng giãn ra mấy phần vì tôi nghĩ chắc Dũng đã giải vây dùm tôi rồi.
Bé Bo nhìn thấy tôi con liền dang tay qua cho tôi ẵm, mẹ thì cũng dễ chịu bà vừa cho Bo sang qua tôi thì bà liền lên tiếng giục tôi và Dũng.
-Lúc nãy mẹ thấy khó chịu nên sẵn bế Bo vào đây khám luôn ko kịp nói con biết. Thôi xong rồi mình về nhà đi con
Nghe vậy tôi cũng thở phào, trong lồng n.g.ự.c tảng đá đang đè nặng như được tháo bỏ
-Dạ, mẹ khoẻ chưa mẹ? Lúc nãy ko thấy mẹ với Bo làm con lo quá
-Ừ mẹ ko sao.
Tôi dư biết là mẹ chồng mình đang nói dối nhưng thấy Dũng ko lên tiếng nên tôi đành im luôn, chỉ là khi lên xe ngồi ra về tôi để ý khoé mắt cu Bo đỏ hằn, mắt long lanh nước tôi thấy mà xót xa và đau lòng. Chắc lúc nảy con đã phải sợ hãi rất nhiều rồi, tội nghiệp thằng bé người lớn làm nên tội chứ con nít có biết gì đâu nó cũng chưa hình dung ra cái từ huyết thống là gì sao lại hành xác nó thế cơ chứ trong khi đó người gây ra lỗi là tôi đây này lại chẳng làm sao để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723743/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.