Tú đã hỏi tôi cũng ko có lý do nào tôi giấu được nên đành nói huỵch toẹt ra việc tôi đang suy nghĩ cho Tú nghe, nào ngờ nghe xong chú ấy ko thèm trả lời mà liền nắm tay tôi ý bảo đi theo chú về nhà, tôi vừa ngại lại vừa thấy bực mình với cách ứng xử của chú ấy liền giật tay mạnh ra. Tôi nói
_Tôi là chị dâu của chú đấy, lôi lôi kéo kéo ngoài đường họ thấy lại to chuyện nữa chú biết không?
Tú đứng lại nhất quyết nắm tay tôi rồi trả lời như kiểu bố đếch sợ ai nói gì
-Kệ họ.
-Chú???
Tú vẫn mặc kệ kéo tôi đi xung quanh người đi đường quen có, lạ có ai cũng hiếu kỳ nhìn chúng tôi như hai sinh vật lạ làm tôi xấu hổ xen lẫn bực bội ko biết cái chú út này đang muốn cái quái quỷ gì lại vừa mệt muốn đứt hơi đến khi đi một khúc đến gần nhà Tú mới cho tôi dừng lại, tôi thở hổn hển vì nảy giờ lo đi theo chú mà hô hấp ko kịp, bàn chân muốn rã rời…
Tú lúc này tự dưng nổi điên to tiếng với tôi
-Ai nghĩ gì là việc của họ? tại sao chị lại để tâm lời nói của người khác mà hại bản thân mình, chị nên hiểu có những chuyện chị ko làm gì họ vẫn soi mói đấy thôi….Cứ an tâm mà làm đều chị thích không phải tốt hơn sao? tôi sẽ luôn ở đây và bảo vệ chị.
Tôi không nhịn được cũng quát lại
_Chú nổi điên cái gì? Chú nói hay quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723444/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.