Đau quá thật sự chịu ko nổi nữa tôi sợ con tôi xảy ra chuyện nên đã cố hết sức với tay níu ống quần con Chi kẽ nói
_Đau chị đau quá...em giúp đưa chị vào viện được không?
_Chị đừng bày trò giả vờ giả vịt nữa tôi ko tin đâu, thôi cái kiểu xạo ch.ó đó đi. Chuyện chị mê hoặc anh Tú ngày mai tôi sẽ cho mọi người biết rõ bộ mặt của chị...
Nói rồi nó còn lấy duỗi chân thẳng thừng đá tôi một cái thật mạnh văng ra khỏi người nó, sau đó vì cơn đau vẫn đang hoành hoành tôi không kìm nén được nên chỉ biết ôm bụng quằn quại còn Chi nó lôi bừa Tú đang đứng ngây dại sau rồi vào phòng đóng cửa lại cái rầm.
Tôi do đau quá ko còn sức mà quan tâm đến nó liền ôm lấy bụng chịu đựng, bây giờ là nửa đêm có la khản cổ cũng chẳng ai nghe mà với sức tôi bây giờ đâu có mà la nổi, trong bụng từng cơn đau cuộn trào đến,tôi run rẩy nằm đó hai tay ôm bụng mà nước mắt trào ra…con tôi..con tôi ko thể có chuyện gì được, đây là cốt nhục cuối cùng của chồng tôi để lại, còn vài tháng nữa là chào đời rồi, tôi định cố gượng dậy lết ra khỏi nhà cầu xin mọi người giúp đỡ nhưng lực bất tòng tâm, cơn đau từng đợt lại quặn lên liên tục, tôi cảm giác con tôi đang đạp dữ dội, tôi vừa đau vừa lo lắng, chẳng biết phải làm thế nào nước mắt cứ thế mà chảy dài...
Cầm cự một lúc tôi cũng chẳng thể chịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723429/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.