....
Thêm vài hôm trôi qua, tôi lại nghe phong phanh là gần xóm tôi có người từng nói xấu tôi có chữa oan mà bị Quân nhát cho trở nên á khẩu chẳng nói được, cũng vì thế nên ai cũng sợ đành im bặt lại ko dám hó hé nữa, tôi dù trong lòng rất vui nhưng cũng cảm thấy hơi buồn vì cho đến khi anh mất anh cũng luôn bên tôi luôn bảo vệ cho tôi và giờ đây còn con của chúng tôi nữa…
Tôi cứ tưởng mọi việc thế là yên ổn, ai ngờ buổi chiều hôm nay lại có khoảng 2-3 người lớn tuổi lạ mặt đứng trước nhà tôi la om sòm kêu tôi ra nói chuyện
Tôi sợ xảy ra chuyện gì ko may lại ảnh hưởng đến con tôi nên tôi không dám mở cửa chỉ đứng bên trong hỏi vọng ra
_Mấy cô là ai? Sao lại la lối trước nhà con thế này,?
Một cô đứng tuổi trong ba người họ, gương mặt hung dữ phách lối nghênh ngang nạt lại tôi rằng
_Mày mất lịch sự đến nỗi ko mở cửa cho tụi tao vào nhà à? Cái con cái nhà ai mà mấ.t dạy vậy hả…
Tôi nghe vậy liền cau mày khó chịu nói lại
_Cô lớn rồi ăn nói cho nghe được đi, cô chú là ai con ko quen thì mắc mới gì con phải mở cửa chứ?
_Tụi tao là cô của thằng Quân mày mở cửa ra cho tụi tao vào?
Tôi dù từ lúc cưới đến nay chưa từng gặp qua họ, nhưng nghe nói đến họ là người thân của anh tôi đành phải mở cửa rồi cúi đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723424/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.