Tôi nhìn cô Sáu rồi cảm nhận bản thân mình. Cô Sáu nói tôi mới nhớ, hôm bữa tôi cũng nghi định mua que về để thử nhưng rồi bận việc của Quân mà tôi quên mất, nhưng tính tôi việc gì chưa chắc tôi sẽ không bao giờ nói ra cho người ngoài biết vì sợ họ đồn, nên tôi lấp l.i.ế.m trả lời cô Sáu cho qua
_Không có đâu cô, tại hôm giờ con bận, ăn uống thất thường với lại bị táo bón đi ngoài nên bụng bị trướng lên thôi hà.
_Ừ vậy hả, vậy mà tao tưởng mày có bầu tao mừng cho vợ chồng mày, thằng Quân mất để lại cho mày đứa con thì tốt biết mấy
_dạ..
_Ờ mà Lam nè, tao hỏi này hồi tối mày có thấy thằng Quân không. Thiệt là đó giờ tao nghe người ta đồn có ma mà tao đâu có tin. Hồi tối này tao mới tin là thiệt đó nghe, mày biết không tao vừa nằm xuống nhắm mắt lại là tao thấy nó đứng ngoài cửa nhà tao, đầu tóc rối nùi, cái mặt thì trắng toát, nó than nó đói, hỏi tao có cơm ko cho nó ăn, tao sợ quá giật mình dậy mà óc ác gì nó dợn luôn ợ ko biết làm gì tao mới gọi cho mày đó...
_Dạ từ lúc anh Quân mất tới nay con cũng hay thấy ảnh về hoài à cô, mà cô vậy thì mình phải nấu cơm cúng ảnh đúng ko cô?
_Ờ,mày nấu cơm rồi cúng nó đi mày, để nó đói tội nghiệp…Khổ thằng nhỏ hiền lành mà số ỉu quá.
Cô Sáu ngồi nói chuyện với tôi một lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723421/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.