Cuộc đời sao trớ trêu thế chứ tới nước này tôi biết làm thế nào nữa đây nước biển mênh m.ô.n.g biết chốn nào là chốn chồng tôi bị giế.t chứ? Cứ ngỡ hy vọng nhỏ nhoi ra đến nơi này sẽ giúp đưa hồn anh về nhà cho hồn anh được yên nghỉ thế mà ai ngờ....
Bất chợt trong sự buồn bã trong đầu tôi lại dấy lên một suy nghĩ. Tôi nghĩ tại sao lại có vụ trùng hợp thế này có khi nào anh chủ ghe đó có liên quan đến cái c.h.ế.t của chồng tôi ko? Anh ấy bận thật hay là đang né tránh...
...
Tôi cứ nghĩ mãi trong lòng và đặt ra những câu hỏi không có lời đáp cộng thêm tâm trạng nặng nề khiến cho tôi lơ mơ như rơi xuống tuốt 18 tầng địa ngục để dẫn anh quay về nhân gian cùng tôi, hoặc là ước gì tôi có thể c.h.ế.t liền bây giờ để được trùng phùng với anh thì tốt biết mấy, vừa nghĩ xong tôi ko để ý đến ai cả, và cũng quên mất rằng ông thầy bói đang đi chung, cứ thế như có ai giục tôi một mạch chạy thẳng ra biển, tôi cứ cấm đầu chạy thục mạng như vậy cho đến khi nước dâng lên đến cổ, cơ thể tôi sắp khụy xuống tưởng chừng nếu tôi bước thêm một bước nữa thôi cả người tôi sẽ chìm xuống lòng biển liền.
Phía sau vài người chứng kiến họ gào thét kêu tôi quay lại, có người còn nhanh chóng báo đội cứu hộ ngoài biển, mắt tôi lờ đờ mệt mỏi lại thêm nước biển dồn dập đánh vào người khiến tôi kiệt sức, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723418/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.