Bẵng đi được mấy tháng thì cũng đến ngày chồng tôi đi ghe về, buổi tối hôm ấy anh nằm ôm tôi vào lòng, sau khi hai vợ chồng ân ái triền miên sau bao ngày gặp lại, khi xong việc anh bắt đầu kể tôi nghe một chuyện.
-Em! anh nói nghe này?
Tôi gối đầu lên tay anh nhẹ giọng đáp lại
-Dạ em nghe!
-Lúc sáng ghe cá vừa tấp vào, anh lên bờ liền gặp ngay một ông già đứng bên đường ngoắc anh lại. Anh tò mò đi qua hỏi ông ấy gọi anh có việc gì thì ông liền nhìn nhìn anh xong ông lắc đầu nói với anh với giọng rất nghiêm trọng: Cậu cẩn thận bản mệnh mình nghe, nếu phước đức tổ tiên phù hộ qua năm nay trở về sau gia đình cậu làm ăn phất lên lắm, làm việc gì cũng đặng, còn xui rủi cậu cẩn thận tháng 10 nhé, trách sông nước càng tốt...
Quân kể xong, trên gương mặt anh cũng xuất hiện vài tia lo lắng, tôi chẳng khá hơn anh là mấy nghe xong còn có phần sợ sợ nữa, nhưng tôi vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh vì không muốn làm lớn chuyện để anh lo thêm nên đành vòng tay qua ôm lấy anh rồi thủ thỉ
_Chắc ông đó nói xàm thôi anh đừng lo nha.
Quân hít một hơi nặng nề rồi nói
_Ừ, anh không nghĩ gì đâu mà dạo này anh thấy em ốm đi nhiều rồi đó, anh xa nhà em ở nhà cực lắm à? Làm gì thì làm cũng lo cho sức khỏe của mình nghe không?
_Dạ em biết rồi, mà anh nè!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-canh-hon-nhan/3723408/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.