Lý Dật kể từ lúc được sinh ra trong bụng mẹ tới nay đã từng ăn qua không biết bao nhiêu sơn trân hải vị, thế nhưng, hắn nghĩ bữa cơm ăn với Hạ Vũ Đình thật sự là ngon miệng nhất.
Nhìn Lý Dật giống như dân chạy nạn từ Phi Châu trở về, như gió cuốn mây tan tiêu diệt thức ăn trên bàn, Hạ Vũ Đình ngồi một bên cười, vừa nói: “Chậm một chút, cẩn thận bị nghẹn.”
Khi đút luôn một miếng thịt kho tàu cuối cùng vào miệng, Lý Dật mới thỏa mãn lau lau miệng, đồng thời ợ lên một tiếng thật no nê.
“Thu thập một chút rồi đi làm, nếu không lại đến trễ.” Hạ Vũ Đình rất muốn nói cho Lý Dật, sau này mỗi ngày đều làm cơm cho hắn ăn, thế nhưng cuối cùng cũng nhịn xuống.
Đông Phương phúc lợi viện tuy là một trong những phúc lợi viện lớn không nhiều lắm của Thượng Hải, thế nhưng tài chính của phúc lợi viện có hạn, bởi vậy số lượng công nhân rất ít. Thân là nhân viên công tác trong phúc lợi viện, mỗi ngày Hạ Vũ Đình rời giường lúc trời chưa sáng, lại làm việc đến khi trời tối đen mới tan tầm. Hơn nữa buổi tối còn phải chiếu cố người già trong viện, buổi tối Hạ Vũ Đình luôn ngủ bên phúc lợi viện.
Lý Dật tự nhiên không biết trong lòng Hạ Vũ Đình đang suy nghĩ điều gì, nghe Hạ Vũ Đình nói như thế, hắn nhẹ nhàng gật đầu, đứng dậy thu thập một phen, sau đó rời khỏi nhà.
Tổng hội Phượng Hoàng Dạ là một nhà tổng hội về đêm nổi danh của Thượng Hải, ở vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghia-hai-hao-tinh-tan-ben-thuong-hai/57443/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.