🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Điếu Trạch Nghiễn lăn lộn trên giường An Hạ một lúc bỗng ngồi bật dậy, hai mắt trừng trừng nghiêm túc nhìn cô: "An Hạ, anh muốn chơi game"
"Chơi đi" An Hạ qua loa đáp.
Kết quả An Hạ bị Điếu Trạch Nghiễn kéo sang phòng anh ngồi xem anh chơi. An Hạ ngủ cả buổi trưa đến tối, dù sao cũng không ngủ được nữa đành ở lại xem một chút cho đỡ chán.
Ngay khi Điếu Trạch Nghiễn vào game, Từ Tuấn Hạo đã nhắn tin hỏi: "*An Hạ khỏe chưa*?"
"*Có tao đương nhiên là khỏe*" Điếu Trạch Nghiễn thong thả gõ phím trả lời, xong còn nhìn An Hạ cười đắc ý.
An Hạ không nhịn cười được trước dáng vẻ của Điếu Trạch Nghiễn hiện tại, trông thật ngốc.
Theo như cách đồng đội trên game của Điếu Trạch Nghiễn nói chuyện, An Hạ mới biết sau buổi tối hôm đó anh thật sự không còn chơi game nữa. Con người Điếu Trạch Nghiễn khiến người khác phải vừa giận vừa thương.
"Nghiễn, lâu rồi mới thấy cậu chơi lại"
Giọng nói không ai khác ngoài Khả Vi, An Hạ lén liếc nhìn biểu cảm Điếu Trạch Nghiễn, anh bình thản nói: "Hôm nay vợ thả"
Ngay lập tức, tiếng trêu chọc của đám thanh niên truyền đến. An Hạ chỉ biết cười ngại ngùng, ngồi yên xem Điếu Trạch Nghiễn chơi game.
Tuy bỏ thời gian dài, Điếu Trạch Nghiễn vẫn rất chuyên nghiệp, dẫn dắt đội không thua gì lúc trước.
Nhìn bàn phím bị Điếu Trạch Nghiễn gõ không nương tay vẫn không hỏng, hàng xịn quả nhiên có khác, An Hạ bất giác cảm thán: "Bàn phím tốt nhỉ?"
Điếu Trạch Nghiễn cảnh giác nhìn cô, e dè lên tiếng: "Đừng có bắt anh quỳ bàn phím"
Đồng đội trong game liền truyền đến tiếng đùa cợt: "Điếu thiếu, bị bắt quỳ bàn phím à? Haha, đáng đời lắm!!!"
An Hạ mím môi cười, cô không hiểu rốt cuộc Điếu Trạch Nghiễn trong mắt mọi người là người thế nào mà mỗi khi anh bị bắt lỗi họ lại vui như bắt được vàng.
Thấy An Hạ cười, Điếu Trạch Nghiễn tức giận lên giọng trách móc: "Có ai như em không, bạn trai bị ức hiếp lại vui ra mặt?"
"Há há há"
Tiếng thanh niên cười lớn hại An Hạ bật cười thành tiếng, phải chịu oan một cái đánh vào chân của Điếu Trạch Nghiễn.
Có người nghiêm túc lên tiếng tâng bốc An Hạ: "Chị dâu, vất vả theo đuổi Điếu thiếu còn nắm được kèo trên, quả không đơn giản, thật bái phục!"
"An Hạ, cậu thật sự theo đuổi Trạch Nghiễn sao?" Giọng Khả Vi ngạc nhiên khó tin.
An Hạ liếc nhìn Điếu Trạch Nghiễn, anh tủm tỉm cười trông rất thích thú với chuyện này. An Hạ thở dài trong thầm lặng, không nhanh không chậm thừa nhận sự thật giả dối này: "Phải"
Đám thanh niên lập tức ồ lên kinh ngạc, không tiếc lời thán phục An Hạ, ai cũng biết Điếu Trạch Nghiễn kiêu ngạo lại bại dưới tay An Hạ, đây vốn không phải chuyện bình thường.
Phản ứng Điếu Trạch Nghiễn dương dương tự đắc, đối với anh mà nói có lẽ đây là một chuyện khiến anh rất tự hào. An Hạ khẽ lắc đầu, cười bất lực, con người Điếu Trạch Nghiễn dễ vui dễ giận, có trưởng thành có trẻ con, ở bên cạnh anh không lo cuộc đời này phẳng lặng như mặt nước nữa.
Chơi game một lúc, Điếu Trạch Nghiễn nghỉ trước, mở cho An Hạ xem bộ phim hoạt hình nước ngoài anh mới tải về gần đây. Nội dung chính của phim xoay quanh cô thỏ Judy Hops và anh bạn đồng hành là chàng cáo Nick Wilde, An Hạ càng xem càng bị thu hút, mải mê không để ý đến xung quanh.
Căn phòng bỗng dưng tắt đèn, ngoại trừ ánh sáng màn hình máy tính, còn lại đều tối om. Từ bên ngoài vào, Điếu Trạch Nghiễn cầm trên tay chiếc bánh kem, hai ngọn nến số 18, dạo gần đây lo chuyện thi cử An Hạ quên mất sinh nhật của bản thân, cô không nghĩ anh lại nhớ đến.
Cô đứng lên, nhìn hai trái táo đỏ được làm từ kem, môi cô liền cong lên cao, đã lâu lắm rồi An Hạ mới có bánh kem vào ngày sinh nhật, lại có hình mà cô thích.
"Ước đi" Điếu Trạch Nghiễn nhắc nhở.
An Hạ nhắm mắt lại, chắp tay thành tâm nguyện ước. Đối với cô, không gì quan trọng hơn sức khỏe của những người xung quanh và chính bản thân cô, cô chỉ cần ai cũng khỏe mạnh bình an vui vẻ là đủ.
Môi An Hạ bỗng có thứ gì đó mềm mềm chạm vào, cô giật mình mở mắt, theo phản xạ tránh né. Gáy cô bị giữ chặt, ép chặt môi cô với môi Điếu Trạch Nghiễn. An Hạ thẫn thờ, nhất thời không biết phải làm thế nào, tim đập chân run, đôi tay cũng không còn chút sức lực.
Điếu Trạch Nghiễn chậm rãi buông An Hạ ra, nở nụ cười tà mị: "An Hạ ước cả đời sống hạnh phúc cùng Điếu Trạch Nghiễn!"
Nói xong Điếu Trạch Nghiễn thổi luôn nến, An Hạ đơ mặt ra nhìn anh đi mở đèn.
"Có hài lòng với quà của anh không?" Điếu Trạch Nghiễn phấn khởi đầy mong đợi.
Tim An Hạ vẫn còn đập thình thích, cô nhăn nhó, biểu cảm ghét bỏ: "Lưu manh!!!"
An Hạ nói rồi liền chạy trở về phòng khóa chốt lại, căng thẳng leo lên giường, nghĩ lại cảm thấy có chút chân thật nhưng khó diễn tả thành lời. Cô ngại ngùng giấu mình vào trong chăn, trong vòng hai năm bị Điếu Trạch Nghiễn cưỡng hôn tận hai lần, nghĩ đến liền tức đến đau ngực.
Trong khi đó, Điếu Trạch Nghiễn lại hoàn toàn khác, anh vui sướng ra mặt, anh đã đợi cô bằng tất cả sự kiên nhẫn của mình, việc lấy lại là lẽ đương nhiên. Anh ngã người lên giường, ngón tay chạm lên môi, cười ngây ngốc một mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.