Nửa đêm An Hạ không ngủ được, bụng réo gọi không yên, mất nửa tiếng vật vã trên giường để suy nghĩ xem có nên ăn hay nhịn đến sáng, nghĩ rồi cô quyết định xuống giường đi tìm lương thực cứu đói.
Ra khỏi phòng, phát hiện đèn phòng của Điếu Trạch Nghiễn vẫn còn sáng xuyên qua khe cửa nhỏ ở dưới cùng, An Hạ hé mở cửa đưa nửa đầu nhìn vào, muộn cỡ nào vẫn không làm anh giảm tinh thần, cô gõ nhẹ tay trên cửa, anh liền quay đầu nhìn cô.
"Điếu thiếu gia, muộn rồi mà vẫn chơi game à?"
"Tôi làm ồn sao?" Điếu Trạch Nghiễn đứng lên đi đến chổ An Hạ.
"Không phải, tôi định xuống bếp, thấy còn mở đèn nên vào xem thử"
Điếu Trạch Nghiễn mở cửa ra, chóng tay lên tường nhìn cô nghi hoặc.
"Cậu tranh thủ ngủ sớm đi, tôi đi trước đây"
An Hạ vừa xoay người, Điếu Trạch Nghiễn nắm vai kéo cô ngược lại, vẻ mặt anh lo lắng: "Tôi... không làm gì sai chứ?"
An Hạ lắc đầu.
"Cậu... đi đâu?"
"Đi ăn, tôi đói"
Sắc mặt Điếu Trạch Nghiễn bừng sáng, khoát vai An Hạ lôi đi, tự tin nói: "Cậu may mắn lắm đó, trở thành người đầu tiên được ăn món tôi nấu"
Ban đầu An Hạ còn nghĩ Điếu Trạch Nghiễn giấu nghề, có lẽ cô đã nghĩ nhiều nhưng không sao, được Điếu thiếu nấu cho thì mỳ gói cũng ngon. An Hạ ngồi ở bàn ăn quan sát Điếu Trạch Nghiễn, bóng lưng đẹp đẽ này xuống bếp nấu ăn thật khiến con gái người ta không cưỡng nổi.
Ở Điếu Trạch Nghiễn, trên người anh mang theo sự cao ngạo của một đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-yeu-ket-hon-thoi/1329130/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.