Cánh cửa nhà kho bị đá văng, bay một đoạn trong không trung rơi xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ ở cửa khiến đám người bên trong run lên bần bật.
"Không ai được ra khỏi đây"
Sau câu nói của Điếu Trạch Nghiễn, Từ Tuấn Hạo cùng hai người nữa trong đội bóng rổ đi vào trong, tay cầm gậy hung hăng giơ cao mà đánh.
Điếu Trạch Nghiễn bước đến cạnh An Hạ, cởi áo khoác đắp lên phía trước người cô, tháo dây cởi trói.
Điếu Trạch Nghiễn như một vị thần luôn xuất hiện lúc An Hạ cần nhất, bao nhiêu sợ hãi đều không thể giấu được nữa đều chuyển thành nước mắt.
Anh ôm lấy cô vào lòng, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Thu Nhiên và Lý Yên Tử đang xanh mặt trốn ở góc phòng.
"An Hạ, đợi tôi một chút" Điếu Trạch Nghiễn ôm mặt An Hạ vỗ về rồi đứng dậy cầm theo gậy trên tay, từng bước tiến tới chổ hai kẻ gây chuyện kia.
Nước mắt An Hạ ngừng rơi vì hành động của Điếu Trạch Nghiễn, cô lo sợ nhìn theo anh: "Trạch Nghiễn"
Bốn tên nam sinh bị đánh đổ máu nằm vật vã ra đất, Lý Thu Nhiên và Lý Yên Tử chết đứng tại chổ, vội vã quỳ xuống trước Điếu Trạch Nghiễn đang đi tới.
"Chẳng phải lúc nãy còn mạnh miệng lắm sao?" Điếu Trạch Nghiễn ngồi chổm chống đầu gậy trên mặt đất, giọng nói đầy thách thức: "Mười Điếu Trạch Nghiễn tôi cũng không cứu được An Hạ? Các người đụng đến người của tôi còn dám nói ra những lời như vậy?"
"Trạch Nghiễn, là chủ ý của Lý Thu Nhiên, mình không biết gì hết"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-yeu-ket-hon-thoi/1329107/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.