Nhiếp Nghi bóp mạnh lấy cằm cô, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh mà nói. Cằm nhỏ bị anh siết muốn gãy vụn ra.
Mắt anh long lên. Màu trắng trong mắt đều đã hằn lên tia máu đỏ.
"Nói lại lần nữa!".
Lâm Băng cắn chặt răng, đáng thương nhìn anh, người run run như muốn khóc. Trong mắt cô sóng sánh nước, như muốn trào cả ra ngoài, Nhiếp Nghi thiếu chút nữa thì đã bị cô làm cho mềm hết cả lòng dạ ra.
"Chú... Em đau...".
Tay anh càng dùng lực.
"Em đừng có đánh trống lảng với tôi!".
Khắc lão gia hoàn toàn lệch tông với mọi người, bỗng dưng cười phà phà đi tới.
"Cậu Nhiếp này, không phải cô Lâm đây đã nói rất rõ rồi sao? Cô ấy không có thích cậu!" - Khắc lão gia đi đến, khiếm nhã muốn sờ lên làn da tay trắng muốt của Lâm Băng - "Cô Lâm à, hay cô...".
Nhiếp Nghi hất phăng bàn tay của lão ra, thành thục bẻ quặp về phía sau lưng, khiến lão la lên oai oái. Lâm Trung thấy như vậy vẫn còn quá nhẹ.
"Thử động vào lần nữa xem tôi có bắt ông về đồn không?".
"Cậu... Cậu dám...?".
Nhiếp Nghi cười.
"Có gì mà tôi không dám chứ?".
Bữa tiệc này xem ra không thể ăn tiếp được nữa rồi. Lâm Trung đang vòng qua bàn, định đưa Lâm Băng về nhà thì tay cô đã bị Nhiếp Nghi chộp lấy, kéo đi mất.
"Chú... Từ từ đã... Còn anh em?!".
Anh không buồn trả lời cô, xồng xộc đưa cô ra ngoài.
Kịch bản này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-so-1-cua-ngai-canh-sat/3614500/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.