"Băng Băng, em đi đâu cả đêm không về vậy hả?".
Lâm Trung vừa thấy cửa mở đã lớn giọng trách mắng. Rồi khi trông thấy cô đi khấp khiểng, chân tay đều trầy trật, anh suýt chút nữa thì nổi điên.
"Nói mau! Đứa nào làm em ra thế này hả?".
"Mấy tên côn đồ ngoài phố thôi... Bọn chúng đều đã bị bắt cả rồi!".
Lâm Trung đi tới, dìu lấy Lâm Băng về phòng.
"Anh ơi, em có thể xin nghỉ phép mấy ngày được không?".
"Em đúng là một đứa trẻ không có chí tiến thủ gì?! Nhận tiền xong quịt nợ".
"Em đã thảm thế này rồi. Anh vẫn còn sức để mắng em ư?".
Khắc Long là người duy nhất bênh cô.
"Con bé chỉ vừa qua mốc mười tám tuổi. Cậu cứ ép nó đi làm làm gì? Còn đang tuổi ăn tuổi học".
Lâm Trung bất mãn.
"Còn không phải vì tôi muốn con bé nhanh chóng đứng vững ở trong tập đoàn để tôi đỡ phải lo ngay ngáy hay sao?".
Lâm Băng nhảy lò cò, ngả ra giường. Đi có một chút thôi mà đã thấy rất mệt mỏi. Khắc Long đi vào trong cùng với cô. Bộ dạng quan sát rất tỉ mỉ, hệt như thanh tra đang đi khảo sát tình hình vậy.
Cái vali của anh vẫn còn đang để trơ trọi ở ngay trước cửa phòng kia.
"Khắc Long, anh không thể tha cho em được ư? Anh vừa về nước, còn chưa cả dỡ hành lý kia kìa!".
"Làm sao tha được? Em là khách hàng trọng điểm và lâu năm nhất của anh mà. Vừa về đã thấy em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-so-1-cua-ngai-canh-sat/3595842/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.