Nhiếp Nghi cưỡng chế bản thân phải chạy ra ngoài. Dù không biết cô gái kia là ai, nhưng đã đến đây, chắc chắn là tới cứu mạng anh.
Thật trùng hợp, cửa động của anh nằm dưới thấp, có thể trông thấy vạn cảnh vật ở vòng tròn bên trên. Bọn chúng thắp đèn khắp nơi truy đuổi. Ánh sáng trắng lạnh, dội xuống tận chỗ của anh. Bóng người chạy ngang dọc cắt qua luồng sáng ấy, hệt như những cái bóng trong rạp chiếu phim.
Rầm rập rầm rập trên đầu của Nhiếp Nghi.
Anh muốn cứu người, nhưng không biết người ở đâu mà tìm, lại sợ chính bản thân mình bị chúng bắt được. Như vậy thì chẳng khác gì mất cả chì lẫn chài ư?
Rồi tai anh bỗng nhiên nghe được một loại động tĩnh không lớn không nhỏ, không phải tiếng tách lá đi trốn, mà càng giống tiếng núi lở hơn. Có một vật gì đã rớt xuống sườn núi gần đó. Không có ánh đèn.
Anh ngờ ngợ nhận ra. Chẳng lẽ chính là Chính Lan?
Xé áo băng lại bắp tay bị bắn trúng, anh cắn răng ra ngoài.
Bìa rừng giữa đêm, gió thổi âm u.
Tới gần thì mới nhận ra, cô gái kia là Lâm Băng. Anh không khỏi kinh hãi. Tại sao một cô gái chân yếu tay mềm như cô ở đây?
Cánh tay vừa mới băng bó, đau đến nghiến răng nghiến lợi. Anh bế thốc cô lên. Trong lòng không biết đang vui mừng hay cuồn cuộn lửa giận. Anh mắng.
"Băng, em bị ngốc hả?".
Đêm không trăng, không đuốc không đèn. Ngay cả cây còn không thấy. Một cõi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-so-1-cua-ngai-canh-sat/3595823/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.