Đêm đó, Lâm Băng không về căn hộ kia, để Lưu Giang chở về nhà.
"Sao người em lạnh quá vậy?".
Cô mệt mỏi, tựa đầu lên vai anh, không có chút sức lực nào.
"Lưu Giang, anh ôm em đi có được không?".
"Ừ... Chúng ta vào nhà trước đã!".
Lưu Giang chạy xuống xe, mở cửa cho cô. Lâm Băng phiền đến không muốn làm gì nữa, nhỏ nhẹ làm nũng với anh.
"Bế em...".
Lưu Giang rất nghe lời, mau chóng đưa cô vào trong nhà.
"Là ai đã nói 6 tháng nữa mới dọn về vậy hả?".
Lâm Băng mếu máo.
"Em hối hận rồi... Ngày mai em sẽ nhắn tin cho họ, nói em không mua nữa. Đằng nào thì cũng chưa đi công chứng!".
"Em thực sự cắt đứt hi vọng với Nhiếp Nghi rồi?".
Cô suy nghĩ trong chốc lát, rồi gật gật đầu.
Linh tính mách bảo, Nhiếp Nghi có gì đó không ổn.
Nhà của Lưu Giang rất lớn. Đây cũng không phải lần đầu cô đến đây. Có điều, nhà lớn như vậy mà ở có hai người, quá nhiều không gian trống, đáng sợ lắm. Cưới xong, cô chắc chắn sẽ thuyết phục anh đổi nhà mới. Nhỏ thôi là được.
Lâm Băng nằm trên giường, vùi đầu vào ngực anh. Lưu Giang biết cô không vui, nên cố tình nán lại. Mỗi lúc buồn thì cô đều rất dựa hơi người. Nghe thấy nhịp tim đều đặn của Lưu Giang, cảm nhận được thân nhiệt ấm áp, cô mới thấy an toàn hơn một chút.
"Nói anh nghe, giữa em và Nhiếp Nghi đã xảy ra chuyện gì rồi?".
Cô lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-so-1-cua-ngai-canh-sat/3595815/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.