Chương trước
Chương sau
❄️??❄️

Cuối cùng vẫn không mang con thỏ đi.

Cũng không phải do Bách Lý phủ không nuôi nổi một con thỏ, mà là Bách Lý Hoằng Nghị mang theo y cưỡi ngựa, Trương Tiểu Phàm không có can đảm thả tay ra để ôm con thỏ kia, vẫn nhét vào trong ngực như cũ.

Kết quả con thỏ này rất tinh ranh, không chú ý liền duỗi chân chạy mất, trước khi chạy còn đạp Trương Tiểu Phàm giật mình, đạp y một phát không kịp đề phòng, ngã thẳng vào trong lòng Bách Lý Hoằng Nghị.

"Xin...... xin lỗi!" Trương Tiểu Phàm mắc cỡ muốn chết, thậm chí vào giờ khắc này y chợt nhớ đến xuân cung đồ xem hồi trưa kia, cả vành tai liền bạo hồng, hận không thể lập tức tìm cái động trốn vào.

Y vừa định trốn, lại bị Bách Lý Hoằng Nghị ôm về, hơi thở ấm áp phía sau bao vây đến: "Đừng lộn xộn, tính khí của con ngựa này không tốt vậy đâu."

Trương Tiểu Phàm mới vừa bị ngựa ném lập tức cứng đờ, vẫn duy trì tư thế ngã vào trong lòng Bách Lý Hoằng Nghị, vẫn không nhúc nhích.

Cách vài lớp vải dệt nhưng Trương Tiểu Phàm vẫn nghe thấy rõ ràng lồng ngực rung động trầm ổn của người sau lưng, lại dường như hơi vội vàng xao động, y đắn đo bất định. Bởi vì tiếng tim đập của y cũng lẫn vào trong đó, y không phân rõ là y đang khẩn trương hay là Bách Lý Hoằng Nghị đang khẩn trương.

Nghĩ thế nào cũng nên là y.

"Trời tối liền không dễ xuống núi, có lẽ ta sẽ cưỡi nhanh hơn một chút." Âm thanh của Bách Lý Hoằng Nghị truyền đến từ bên tai, khiến bên tai ngứa ngáy từng cơn.

Mùa đông không giống ngày hè, mặt trời lặn xong tương đương với đêm tối, Trương Tiểu Phàm nhìn màu đỏ nơi chân trời xa kia sắp tàn, có chút không nỡ, nếu mặt trời mãi mãi không xuống núi thì tốt biết bao, y sẽ có thể vẫn luôn cưỡi ngựa với Bách Lý Hoằng Nghị như vậy. Nhưng ban đêm luôn phải đến, bất kể y có muốn hay không.

Hốt hoảng không chỉ một mình Bách Lý Hoằng Nghị, mà còn có Tạ Doãn, hắn lo lắng dạo bước tại chỗ, nếu không phải Bách Lý và Trương Tiểu Phàm trở về sớm, thì phỏng chừng hắn cũng muốn xông lên núi tìm người rồi.

"Không sao chứ Tiểu Phàm?" Hắn đi tới đón, sốt ruột hỏi.

"Không sao không sao, ta bị lạc đường thôi."

Tạ Doãn áy náy vô cùng, luôn miệng nói xin lỗi, nói mình không nên để y một mình. Trương Tiểu Phàm trấn an hắn hồi lâu, hắn mới không áy náy như vậy nữa.

Trước khi hồi phủ thì đi đường vòng đến tiệm thuốc bên kia xử lý vết thương, Trương Tiểu Phàm bảo Bách Lý Hoằng Nghị đừng nói cho trưởng bối biết, để tránh bọn họ lo lắng. Dĩ nhiên Bách Lý Hoằng Nghị sẽ giúp y, dù sao cũng không phải lần đầu, bị Đoan Mộc Vân biết, khó tránh muốn làm to chuyện, có thể ngày mai sẽ trực tiếp để Trương Tiểu Phàm tạm nghỉ học ở nhà dưỡng thân mình.

Lúc Bách Lý Hoằng Nghị đang nghĩ như vậy, suýt chút nữa đã quên, vừa rồi lúc Trương Tiểu Phàm được đại phu thoa thuốc, đau đến mức co rúm lại, suýt chút nữa y hô to ra miệng: "Nhẹ một chút!"

Sau đó lúc Trương Tiểu Phàm nước mắt lưng tròng nhìn hắn, hắn mềm lòng đến rối tinh rối mù, ôn nhu hỏi: "Rất đau sao?"

Trương Tiểu Phàm lắc đầu, hắn lại tự đưa ra phán đoán rằng đối phương khẩu thị tâm phi -- Hắn liền vươn tay ra, đưa đến trước mặt Trương Tiểu Phàm, "Đau thì có thể véo ta."

Đại phu ở bên cạnh sợ tới mức run tay, ông thật sự đã rất nhẹ rồi, nào biết vẫn thất lễ với tiểu công tử Thượng thư phủ.

Bách Lý Hoằng Nghị cũng không có ý trách tội đại phu, hắn đang hưởng thụ Trương Tiểu Phàm ỷ lại mà thôi, tâm tình thoải mái vô cùng, lúc ăn cơm còn ăn nhiều hơn trước kia một chén.

Sau khi ăn xong phải ôn bài như cũ, Bách Lý Hoằng Nghị lại hơi mất tập trung, luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nghĩ tới nghĩ lui, dự định để Trương Tiểu Phàm cũng đến thư phòng học.

Dù sao một tháng trước cũng đều học ở bên đây của hắn, đột nhiên người không đến, nhìn trống không, hơi không quen.

Hắn thận trọng dạo bước đến trước cửa phòng Trương Tiểu Phàm, lại không thấy ánh sáng, nhìn quanh một vòng, trong phòng bếp lại châm ngọn nến.

Lúc Bách Lý Hoằng Nghị vào phòng bếp, Trương Tiểu Phàm đang làm bánh quýt hồng. Bách Lý Hoằng Nghị phát hiện lúc y làm điểm tâm luôn chuyên tâm hơn lúc học rất nhiều, ngay cả mình đứng ở đây đã lâu như vậy mà y cũng không phát hiện. Người đứng trước cái thớt đang cẩn thận xuống tay nhào những viên gạo nếp, nhào bột lao lực như vậy nhưng lại có vẻ không tốn sức khi ở trong tay y, y thả lỏng hoàn toàn, thậm chí còn hát khẽ điệu hát dân gian không biết tên, ánh nến quanh thân chiếu rọi y đến nhu hòa, cái trán trơn bóng xinh đẹp mượt mà, điểm mấy giọt mồ hôi trong suốt.

Năm ngón tay của y nhỏ dài có lực, cục bột ở trong tay y nghe lời vô cùng, như bậc thầy đồ cổ đang thưởng thức một miếng ngọc màu hồng trong suốt. Tay áo quá dài bị y vén lên, lộ ra một đoạn cổ tay ngó sen trắng, khuỷu tay vẫn quấn vải mỏng mà đại phu buộc cho.

Bách Lý Hoằng Nghị nhíu mày, Trương Tiểu Phàm này không phải đã quên trên tay y còn có thương tích chứ?

Nhào bột xong, bước tiếp theo là bỏ vào nồi chưng chín, Trương Tiểu Phàm bỏ cục gạo nếp vào trong tô, rồi đặt vào lồng hấp đã đốt nóng, vừa quay đầu lại liền thấy Bách Lý Hoằng Nghị sắc mặt khó chịu đang đứng bên cạnh.

"Sao huynh lại đến đây?"

"Không phải đại phu đã nói phải cẩn thận tay sao?"

"Chỉ là chút trầy da thôi, không trở ngại. Hơn nữa Tạ Doãn nói thích ăn bánh quýt hồng ta làm, ta làm cho hắn một phần, ngày mai đem cho hắn."

Vừa nghe đến tên này, Bách Lý Hoằng Nghị càng khó chịu. Cả buổi tối, ngay cả tay bị thương mà Trương Tiểu Phàm cũng không màng, chính là vì làm bánh ngọt cho Tạ Doãn sao? Đi tìm người chính là hắn, mang người xuống núi cũng là hắn, dẫn người đi thoa thuốc cũng là hắn, giúp đỡ nói dối cũng là hắn, nhưng Trương Tiểu Phàm nghĩ lại là Tạ Doãn Tạ Doãn Tạ Doãn -- Hắn cảm thấy bây giờ mình đứng ở đây quan tâm Trương Tiểu Phàm cứ như đồ ngốc vậy.

Bách Lý Hoằng Nghị quay mặt đi, trực tiếp xoay người rời khỏi. Trương Tiểu Phàm không rõ vì sao hắn lại tức giận, ngay cả lễ nghĩa cũng đã quên, đi tới trực tiếp kéo tay hắn: "Hoằng Nghị!"

Ánh mắt thanh nhã xinh đẹp nhìn lại y, lại không có nửa phần thần thái, dường như còn đang nhớ đến vết thương trên tay y nên Bách Lý Hoằng Nghị không hất tay y ra.

Trương Tiểu Phàm bị nhìn đến lòng lạnh một nửa, giữa trưa Hoằng Nghị cũng tức giận, thật vất vả bắt được thỏ con để dỗ hắn vui vẻ, giờ lại không vui rồi, nhưng bây giờ đi đâu tìm một con thỏ con mới cho hắn a!

"Huynh chờ ta một chút!" Y xoay người đi đến một cái lồng hấp khác, bưng ra một khay bánh quýt hồng đã làm xong, đưa cho hắn, "Đây là ta mới làm, huynh muốn nếm một chút không?"

Bách Lý Hoằng Nghị căng mặt chần chừ một chút, cuối cùng mở miệng hỏi: "Làm cho ta à?"

"Ừm......" Trương Tiểu Phàm ngượng ngùng thừa nhận, sớm đã quên sạch cẩm nang tình trường diệu kế mà Tạ Doãn nói với y, "Đêm qua bà vú dạy ta, thật ra sáng nay huynh ăn phần kia cũng là do ta làm, ta thấy hình như giữa trưa huynh bị chua, nên vừa rồi muốn sửa liều lượng một chút."

"Không giống với Tạ Doãn à?"

Trương Tiểu Phàm không rõ vì sao hắn muốn hỏi như vậy, nhưng nghĩ lại quả thật không giống nhau, ít nhất là cách điều chế khác nhau.

Trương Tiểu Phàm gật gật đầu.

Gương mặt băng tuyết kia cũng xem như tan rã một chút, Bách Lý Hoằng Nghị duỗi tay cầm một miếng bánh quýt hồng lên, ngón tay hắn thon dài xinh đẹp, đầu ngón tay trắng sạch, càng tăng thêm độ hồng cho bánh quýt hồng được điều chỉnh ra.

Hai cánh môi kia càng thêm hồng hào xinh đẹp, lúc đưa bánh quýt hồng vào trong miệng, khóe miệng còn dính một chút bột nếp chín.

Chút màu trắng đó đặc biệt nổi bật trên đôi môi cánh hồng trơn bóng, theo động tác nhấm nuốt của Bách Lý Hoằng Nghị, lúc ẩn lúc hiện trước mặt Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm thật sự chịu không nổi nữa, chỉ chỉ khóe miệng, ý bảo hắn lau một chút.

Từ nhỏ đã được giáo dục chưa nuốt xuống thì không thể nói chuyện, Bách Lý Hoằng Nghị dùng ánh mắt đáp lại: Cái gì? Lông mi rung rinh phe phẩy, hiện vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Ma xui quỷ khiến, Trương Tiểu Phàm duỗi tay lau đi điểm trắng kia, lòng bàn tay ấn lên cánh môi non mềm, xúc cảm tốt đến mức không thể tưởng tượng, y gần như không nỡ lấy ra, cuối cùng lưu luyến không rời nói: "Dính một chút bột nếp." Đôi mắt vẫn đang quyến luyến nhìn chằm chằm hai cánh môi kia, tâm tư đã bay vào trong trí nhớ, đêm đông xơ xác tiêu điều kia, nụ hôn ấm áp kia.

Dĩ nhiên Bách Lý Hoằng Nghị nhận thấy được ánh mắt trực tiếp và vành tai đỏ bừng kia của Trương Tiểu Phàm, tình cảnh này, đột nhiên hắn toát ra một ý niệm trong đầu: Nụ hôn kia, thật sự chỉ là giấc mộng Nam Kha của hắn sao?

(Giấc mộng Nam Kha 南柯一梦: là giấc mơ hão huyền. Dựa theo tích: Chàng trai họ Thuần nằm ngủ dưới gốc cây hoè, mơ thấy mình được lấy công chúa và được bổ làm thái thú ở quận Nam Kha, mừng quá bừng tỉnh dậy thì mới biết đó chỉ là giấc mơ.)

❄️??❄️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.