❄️??❄️
"Hoằng Nghị! Chúng ta đi đắp người tuyết đi!"
Bách Lý Hoằng Nghị vừa vào cửa đã bị Trương Tiểu Phàm nhào vào đầy cõi lòng, đối phương vùi vào hõm cổ hắn, ngẩng đầu vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.
Dĩ nhiên Bách Lý Hoằng Nghị không có lý do gì từ chối y, "Ừm."
Ông trời không chiều lòng người, bên ngoài chính là một ngày nắng rực rỡ hiếm hoi, đừng nói là tuyết rơi, ngay cả tuyết đọng trên mặt đất cũng tan gần hết.
"A......" Trương Tiểu Phàm khó nén mất mát, Bách Lý Hoằng Nghị không nhìn nổi y như vậy, ngón trỏ gãi gãi lòng bàn tay của Trương Tiểu Phàm, ý muốn vỗ về, "Muốn đắp người tuyết như vậy sao?"
"Cũng không phải......" Trương Tiểu Phàm nhăn mặt, bộ dáng muốn nói lại thôi.
Nhưng mà......
"Nhưng mà" một lúc lâu, Trương Tiểu Phàm không nín được, rút một phong thơ từ cổ tay áo ra, trang giấy ố vàng loang lổ, thoạt nhìn hơi cũ.
Bách Lý Hoằng Nghị tập trung nhìn vào, trên mặt hiện hồng nhạt, mất tự nhiên hỏi: "Em tìm được ở đâu?"
"Thư phòng, kẹp trong quyển《Kinh Thi》kia, lúc đọc sách lật đến." Trương Tiểu Phàm kéo tay hắn lắc lắc nhẹ, "Em thấy trên đó viết tên em, không nhịn được nên nhìn lén, chàng đừng giận."
Cũng không đến mức tức giận, dù sao lá thư này vốn là viết cho Trương Tiểu Phàm xem. Ngược lại chính là ngượng ngùng, bởi vì đó là viết vào mười năm trước.
Lúc đó là năm thứ hai Trương Tiểu Phàm rời khỏi Bách Lý gia, lại là một mùa rét đậm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-pham-phong-thuan-nhat-van-dinh-than/2426242/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.