Tôi cảm thấy mình điên rồi.
Nếu tôi không điên thì hẳn là bị say bởi mùi rượu chưa tan trên người bạn cùng phòng.
Chỉ khi uống say tôi mới có thể làm ra hành động không chịu sự kiểm soát của đại não mà thôi.
Mà vừa rồi thân thể của tôi đã vi phạm mệnh lệnh của đại não, làm ra một việc khiến tôi cực kỳ xấu hổ, cực kỳ hối hận, cực kỳ không chỗ dung thân.
Đúng vậy, lần này mấy người đoán không sai.
Tôi… tôi đã thật sự trả thù mà cắn cổ bạn cùng phòng một cái.
Đm còn là một cái cực kỳ tàn nhẫn.
Hơn nữ còn tàn nhẫn hơn cái mà bạn cùng phòng làm ra khi say rượu làm càn kia.
Ngẩng đầu nhìn cửa phòng vệ sinh vẫn đóng im sau hơn mười phút. Tôi ôm lấy cột giường đập đầu bùm bụp.
Đáng tiếc, đập xong cũng không mất trí nhớ mà còn đụng phải bạn cùng phòng vừa tắm xong đi ra đứng ngay trước mặt.
Mở mắt ra tầm mắt tôi lập tức rơi vào vệt đỏ bị tôi gặm trên cổ bạn cùng phòng.
Một mảng đậm màu ở phía dưới hầu kết một xíu tựa như khắc trên làn da màu lúa mạch của bạn cùng phòng kích thích linh hồn nhỏ bé yếu ớt của tôi.
Tôi ôm trái tim nhỏ căng thẳng tới mức đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn cậu ấy, chân thành xin lỗi, “Tớ tớ tớ… Tớ không cố ý, thật đó. Tôi không muốn cắn, nhưng mà… nhưng mà…”
Tôi muốn nói nhưng mà thân thể tôi đột nhiên thoát khỏi khống chế thì bạn cùng phòng đã giơ tay ngắt lời, ngón tay chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-ngo-co-can-cu/217323/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.