Tôi đang rất xấu hổ, cực kỳ cực kỳ xấu hổ.
Hiện tại tôi đang ở trên giường lớn của khách sạn, trong trạng thái “tôi là ai tôi đang ở đâu” sau khi nhìn bức ảnh mẹ tôi gửi tới.
Mà bạn cùng phòng đang nằm bên cạnh tôi, đôi mắt buồn ngủ liếc qua, giọng nói khàn khàn, “Sao ngắt điện thoại nhanh thế?”
Tôi nhìn chằm chằm vào lồng ngực trần trụi của cậu ấy, nở một nụ cười khổ rồi lắc đầu, đặt điện thoại về tủ đầu giường, nằm lại bên cạnh cậu ấy, bất lực thở dài, “Không có gì, thời gian còn sớm, ngủ tiếp thôi.”
Haiz, tôi ngại nói với bạn cùng phòng rằng thứ mà mẹ tôi gửi khiến người ta mặt đỏ tim đập nhường nào.
Tôi đã nói với bà tôi và bạn cùng phòng chỉ đơn thuần là vì điều hoà nên mới thuê khách sạn ngủ một đêm, kết quả miệng bà nói hiểu rồi nhưng ngay sau khi ngắt điện thoại lại lập tức gửi cho tôi… kiến thức yêu đương giữa đàn ông với đàn ông?!
Tôi thường xuyên phải dở khóc dở cười với một người mẹ tiến bộ như vậy.
Thật sự đó, mấy người có thể hiểu cho tôi không?
Sau lần thứ ba xoay người, bạn cùng phòng duỗi tay chặn lại eo không cho tôi nhúc nhích nữa đồng thời sử dụng ánh mắt cảnh cáo tôi nên an phận chớ lăn qua lăn lại quấy rầy cậu ấy.
Tôi sợ cậu ấy lại nhân cơ hội cào da buồn của tôi nên vẫn duy trì tư thế nằm bò không động đậy, quay đầu thưởng thức gương mặt càng xem càng thích kia.
Có lẽ ánh mắt của tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-ngo-co-can-cu/217317/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.