Tôi đang rất xấu hổ, cực kỳ cực kỳ xấu hổ.
Hiện tại tôi và bạn cùng phòng đang đi trên con đường chính của trường học, chuẩn bị cùng nhau ra ngoài ăn bữa tiệc lớn sau đó đi dạo phố xem phim điện ảnh.
Sở dĩ muốn ăn bữa tiệc lớn là vì hôm nay là sinh nhật bạn cùng phòng.
Hai ngày trước tôi đã hỏi bạn cùng phòng muốn quà sinh nhật gì, còn đưa ra vài lựa chọn cho cậu ấy, nào là album số lượng có hạn của ca sĩ cậu ấy yêu thích, nào là giày dép quần áo, hoặc là món quà nào đó tự tay tôi làm.
Kết quả tên oắt con này trả lời không hết.
Tôi rối rắm, tôi phiền não nhưng chẳng còn cách nào, tôi rất muốn tặng quà cho cậu ấy.
Sau khi tôi đưa ra thêm vài lựa chọn mà bạn cùng phòng vẫn không hài lòng, tôi quyết đoán đè cậu ấy lên giường, nhân lúc cậu ấy mới tỉnh ngủ còn đang trong trạng thái mơ hồ thì ép hỏi, “Người anh em, cậu rốt cuộc muốn quà gì? Nói ra một thứ cho người anh này xem cái nào?”
Đôi mắt của bạn cùng phòng híp lại, hàng lông mày hơi nhíu, thở dài hạ thấp eo rồi đáp, “Ngồi dịch lên trên một tý… đợi lát nữa cứng lên thì cậu chịu trách nhiệm?”
Chịu trách nhiệm cái chim ấy!
Nhanh chóng từ vị trí eo của bạn cùng phòng lùi xuống đùi, tôi thở dài, ai oán nhìn cậu ấy, “Tôi quá khổ mà, sao cậu khó hầu hạ quá vậy? Nói nhiều như thế chẳng lẽ cậu không rung động tí gì à?”
Lúc tôi đang nói thì cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-ngo-co-can-cu/217315/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.