Vừa đẩy cửa phòng KTV ra tôi đã nhíu mày, không khí hỗn độn bên xong làm tôi thấy choáng váng không thoải mái.
Ánh đèn lờ mờ, nhất thời tôi không tìm thấy cậu ấy, tâm tình càng trở nên bực bội.
Không biết là ai phát hiện ra tôi, sau đó đám người kia lần lượt nhìn về phía tôi.
Tôi thấy cậu ấy rồi, vừa thấy tôi cậu ấy đã gọi, muốn đứng dậy bước về phía tôi nhưng lại bị bạn nữ bên cạnh kéo tay, cậu ấy lập tức ngã trở về chỗ cũ, ôm đầu không dậy nổi nữa.
Tôi tức giận vọt qua, khí chất lạnh lùng cái quái gì chứ, cmn cút hết cho tôi.
Tôi không khách khí kéo tay bạn nữ kia ra, có lẽ hơi dã man nhưng tôi đã khống chế sức lực, tuyệt đối không đến mức làm cô ta đau đến thét chói tai.
Vì vậy chủ nhiệm hay phó chủ nhiệm gì đó bước tới giải thích với tôi đồng thời trấn an cảm xúc của bạn nữ kia.
Tôi không muốn nghe, tôi cũng không cảm thấy cô ta uống say, ánh mắt cô ta trừng tôi rõ ràng mang theo ác ý.
Tôi vừa ngồi xuống thì cậu ấy lập tức ôm lấy tôi, thì thầm nói khó chịu muốn nôn.
Tôi hối hận, tôi hẳn là nên nói thẳng không cho cậu ấy đi.
Tôi biết nhóm người này không thuận mắt cậu ấy từ lâu rồi, chỉ trực chờ thời cơ đùa cợt cậu ấy mà thôi.
Còn có người mơ tưởng cậu ấy, muốn cướp cậu ấy đi.
Vậy mà tôi còn cho bọn họ cơ hội, thật là…
Hít sâu cố gắng bình tĩnh, tôi nói với cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-ngo-co-can-cu/1152241/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.