Tiêu Hủ xiên vẹo bám trên vai Bách Doãn, vừa say khướt theo sát Vinh Quân phất tay, trong lòng vừa mắng Cố Diệp Canh một trăm lần. Bách Doãn nửa ôm eo anh, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai anh hỏi: "Có thể đi không?"
"Ừm... có thể..." Anh kéo vạt áo Bách Doãn, một thân dáng dấp uống say đến choáng váng, đôi mắt chuyển động, lớn giọng nói: "Chỉ là... chân có chút...nhũn."
Vinh Quân nói: "Tiểu Doãn, em ôm tiểu Hủ lên đi."
Tiêu Hủ ra vẻ từ chối: "Không, không cần, anh Quân, anh yên tâm, em có thể, tự mình, đi ___"
Vừa dứt lời, chân liền không chạm đất.
Bách Doãn ôm ngang anh, ôn hòa nói: "Đừng cậy mạnh."
Anh nghiêng đầu một cái, cố gắng vùi vào khuỷu tay Bách Doãn, đầy đầu đều nghĩ tiếp theo nên làm gì bây giờ.
Mấy ngày trước uống bia, chỉ tính là sơ cấp say, ý thức vẫn còn, nghỉ ngơi một chút là được. Vừa nãy uống chính là rượu trắng, lại còn bị tên tôn tử (cháu trai) Cố Diệp Canh kia mượn cơ hội báo thù rót không dưới ba chén, phải tính là cao cấp say rồi.
Không sai biệt lắm chính là... mức độ loạn tính sau khi say rượu.
Tiêu Hủ càng nghĩ càng hoảng, không khỏi rụt một chút. Vừa lúc Bách Doãn đã lên lầu hai, cúi đầu nói: "Sao vậy? Không thoải mái?"
Đầu óc anh nhanh chóng xoay chuyển, thầm nói: "Hả? Không thoải mái? Đâu có không thoải mái... A, tôi không say, cậu thả tôi xuống..."
Người say rượu đến không còn biết gì, phải tránh thừa nhận chính mình uống say!
Trong thoáng chốc, Bách Doãn tựa hồ nở nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-lai-duoi-tang-cay/1703528/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.