Đảo mắt, mùa hè đã trôi qua hơn nửa. Từ buối sáng hôm đó sau khi dùng kích động đổi lấy ôn nhu, hai người càng ngày càng hợp chuyện ấy, bất kể là tư thế gì, ở nơi nào, cuối cùng cũng có thể tận hứng được.
Sáng sớm thức dậy quá sớm, trước tiên ở trên giường dính nhau một lúc mới đi chạy bộ, buổi sáng trực tiếp bị Tiêu Sạn tóm được hỏi về hạng mục, bận rộn mấy tiếng đồng hồ, Tiêu Hủ ăn cơm trưa xong liền nằm trên giường dự phòng ngủ bù. Rèm cửa sổ không kéo kĩ, vừa vặn chiếu vào mí mắt anh. Anh lười xuống giường chỉnh lại rèm cửa sổ, cũng không muốn gọi người vào giúp, không thể làm gì khác hơn là đưa tay lên che mắt lại.
Được một lúc, lại nhớ đến Bách Doãn.
Cuối tuần ở nhà ngủ, rèm cửa sổ cũng không kéo kĩ. Anh không muốn di chuyển, gãi gãi cơ bụng Bách Doãn, mềm giọng làm nũng: "Tiểu Doãn, đi kéo rèm cửa một chút."
Vậy mà Bách Doãn ngày thường chiều anh cũng ngủ đến lười, mơ hồ "Ừm" hai tiếng, hai mắt đều không mở.
Anh vòng qua eo Bách Doãn, cằm cọ cọ trên xương quai xanh của hắn, nói: "Chói mắt quá, cậu đi kéo lại một chút đi mà."
Nói xong cánh tay đã bị kéo lại.
Bách Doãn đầu tiên là ôm chặt anh, sau đó giơ tay lên, che mắt anh lại. Anh sững sờ, đang định nói "Cậu cũng lười quá nha", Bách Doãn trầm giọng ghé vào tai anh nói: "Như vậy sẽ không chói nữa phải không? Ngoan, đừng nghịch tôi, mau ngủ đi."
Trong lòng đều tan chảy, lông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-lai-duoi-tang-cay/1703526/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.