Lúc tâm tình không tốt, Tiêu Hủ sẽ đến căn nhà đã cùng Bách Doãn ở hơn nửa năm ở lại một hai ngày, ngủ trên giường Bách Doãn, dùng thư phòng của Bách Doãn. Cách hai năm, căn phòng đã sớm không còn hơi thở của Bách Doãn, nhưng Tiêu Hủ vẫn thích ở lại.
Từ lần trước cùng Bách Doãn nói chuyện điện thoại, tâm tình của Tiêu Hủ không mấy tốt đẹp, một bên giận chính mình không thể khống chế kỹ năng diễn xuất, một bên buồn bực Bách Doãn không trở về, ngày hôm sau sau khi tan làm liền chuyển tới đây, có lúc sẽ đến cửa trường học cùng đám học sinh chen chúc mua xiên nướng.
Lớp 12 so với các khối lớp khác học buổi tối nhiều hơn, trước đây cậu luôn lấy lí do "Quá muộn sẽ không an toàn" chạy tới trường học Bách Doãn, Bách Doãn lúc đầu không nói gì, về sau có một lần dừng lại chỗ quầy ăn vặt chồng chất bên cạnh, quay đầu lại hỏi: "Đói bụng không?"
"Hả?" Tiêu Hủ quét mắt về phía mấy món ăn không mấy sạch sẽ kia, nhưng trông rất ngon miệng, vốn không đói bụng, lại mạnh miệng nói đói bụng, nuốt một ngụm nước miếng: "Cậu vừa nói gì...?"
"Ông chủ, cho ba xiên mực." Bách Doãn trả tiền, "Cho ít ớt một chút".
"Không." Tiêu Hủ giật giật áo Bách Doãn, "Tôi khẩu vị nặng. Lần trước tôi có nói cậu không nhớ sao? Không cay ăn sẽ không ngon a."
Bách Doãn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ở bên ngoài vẫn nên ăn nhạt một chút sẽ tốt hơn, ở đây dầu ớt không được sạch sẽ."
Tiêu Hủ trừng mắt, "Vậy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-lai-duoi-tang-cay/1703501/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.