٩(͡๏̮͡๏)۶
Tay phải của Bách Doãn khẽ đụng vào cây sào phơi quần áo, quần áo hong khô 'bịch' một tiếng rơi xuống đất.
Vinh Quân hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, quần bị rơi." Bách Doãn giọng điệu có hơi khác với lúc nãy, bình tĩnh hơn, đáp: "Tiêu Hủ về rồi?"
"Em không biết sao?" Vinh Quân hơi ngạc nhiên.
Hắn nhặt quần lên, dùng sức giũ hai cái: "Anh ta không có nói với em."
"Phải không? Lạ nhỉ..." Vinh Quân nói chậm hơn, như đang suy nghĩ cái gì. Bách Doãn thả móc treo quần áo xuống, cười nói: "Anh, anh là con nít à, sao chuyện gì cũng cảm thấy lạ vậy hả?"
"Thật sự rất lạ nha, Tiêu Hủ vậy mà không nói với em cậu ta đã về sao?"
"Chuyện này thì có gì đáng ngạc nhiên đâu." Bách Doãn tựa vào ban công, nghĩ thầm 'Anh ta đi Úc cũng đâu có nói với mình đâu chứ!'.
"Vậy chuyện cậu ta bị cảm, em cũng không biết?"
"Ừm."
"Hai người cãi nhau à?"
"Anh, logic của anh có vấn đề rồi đó." Bách Doãn nói: "Em không biết anh ta về, cũng không biết chuyện anh ta bị cảm, hai việc này với chuyện bọn em có cãi nhau hay không thì có liên quan gì cơ chứ?"
Mà Tiêu Hủ cũng đâu phải là gì của hắn, đâu cần làm gì đều phải báo cáo với hắn.
Vinh Quân lại nói: "Sao lại không liên quan được. Hai đứa thân như vậy..."
"Thân?"
"Đúng vậy còn gì." Vinh Quân tiếp tục: "Với quan hệ của hai đứa, anh còn tưởng em đã sớm biết cậu ta trở về..."
"Quan hệ của bọn em? Em với anh ta thì có quan hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-lai-duoi-tang-cay/166612/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.