Giang Tùy cười khẽ một tiếng, nụ cười lười biếng, không nghe ra chút lửa giận nào: “Hiểu mà, dù sao cái bánh trong giới cũng chỉ có thế, chắc chắn không ít người ganh tị khi tôi phất lên nhanh chóng, khó khăn lắm mới tóm được cơ hội, đương nhiên muốn dìm tôi xuống.”
“Đúng là như vậy.” Phan Kha nói nhanh hơn: “May mắn là tin hẹn hò hoàn toàn là chuyện bịa đặt, làm rõ không khó, nhưng em tốt nhất nên thông báo cho Ôn Thời Niệm một tiếng, hai bên cùng lên tiếng, thống nhất lời nói, hiệu quả sẽ tăng gấp đôi, nếu cô ấy phối hợp, làn sóng này có thể dập tắt được hơn nửa.”
“Được.” Giang Tùy đồng ý dứt khoát: “Tôi sẽ tìm cô ấy nói chuyện sau.”
Phan Kha xoa xoa giữa hai lông mày, ngữ khí nhẹ nhõm hơn: “Chị đã nói khô cả nước bọt với đạo diễn nửa ngày trời, cố gắng xin được cho em ba ngày nghỉ, vừa hay để tránh bão dư luận, em ở trong đoàn cũng là tâm điểm chú ý, đợi làn gió xấu này qua đi rồi hãy quay lại quay tiếp.”
Giang Tùy nhướn mày, vẻ lười biếng ban nãy hoàn toàn biến thành sự vui vẻ chân thật: “Nổi tiếng xong bận rộn chân không chạm đất một tháng, ngược lại vì cái chuyện xàm xí này mà kiếm được ngày nghỉ rồi sao?”
Cô bật cười, đầu ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn: “Đây chính là trong họa có phúc mà người ta nói sao? Vậy tối nay tôi sẽ đặt vé bay về đó.”
Phan Kha cười rộ lên, không quên dặn dò: “Về thì được, nhưng đừng có lang thang ngoài đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948932/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.