Ánh mắt Giang Tùy lướ qua những khớp ngón tay trắng bệch của Tống Hạ Thanh, cô trầm ngâm một lát, chậm rãi bước tới: "Cháu lại thấy Lục Dạ An không giống người như vậy, liệu có ẩn tình gì bên trong không?"
Ánh mắt Giang Tùy dừng lại trên người Tống Hạ Thanh, giọng điệu ôn hòa: "Bác gái, cháu hơi tò mò, tại sao bác lại chắc chắn rằng phản ứng của Lục Dạ An là do oán trách bác?"
Lông mi Tống Hạ Thanh khẽ run, bà giơ tay vén sợi tóc mai ra sau tai, đầu ngón tay khẽ run lên một cách khó nhận ra.
Câu hỏi của Giang Tùy như một chiếc chìa khóa, c*m v** ổ khóa đã bị phong kín bao năm.
Ánh mắt Tống Hạ Thanh phiêu dạt về phía xa, như xuyên qua chiếc chân nến và mặt bàn trước mặt, nhìn thấy cái đêm mờ mịt mười tám năm về trước.
Bà khẽ nói, giọng nói như bị lớp phim cũ phủ một lớp nhiễu rè: "Ngày sinh nhật mười tuổi của Dạ An, bố thằng bé đi công tác xa, lúc đó ta muốn cho bố thằng bé một bất ngờ, nên giấu bố thằng bé, đưa Dạ An đến khách sạn ông ấy ở khi đi công tác, kết quả..."
Bà nói đến đây thì dừng lại, khóe môi kéo ra một nụ cười, như cười, lại như muốn khóc:
"Kết quả là vừa đúng lúc bắt gặp bố thằng bé ngoại tình, Dạ An đứng ở cửa, không nói một lời. Ta phát điên lên, chất vấn bố thằng bé, bố thằng bé hoảng loạn, lỡ miệng hỏi có phải Dạ An dẫn ta đến để bắt gian không.
"Lúc đó ta mới biết, hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948870/chuong-1128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.