"Thì sao chứ?" Diệu Lạp khinh thường ngắt lời anh. Cô nhẹ nhàng đặt tách trà lên bệ cửa sổ, phát ra âm thanh trong trẻo. "Ba tôi đã gửi tin nhắn cho ông Cameron và đính kèm luôn cả bản nhạc của ông nội anh rồi."
Nghe thấy cái tên đó, mắt Robin đột nhiên sáng rực. "Là chú Cameron, bạn thân chí cốt của ông nội tôi ư?"
"Đúng vậy." Diệu Lạp đi đến bên cây đàn piano, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt qua nắp đàn trơn bóng, khóe môi cong lên một nụ cười:
"Ông Cameron đã hợp tác với ông nội anh mấy chục năm, trên thế giới này không ai hiểu rõ phong cách âm nhạc và tư tưởng sáng tác của ông nội anh hơn ông ấy. Có sự chỉ dẫn của ông ấy, chương thứ tư của tôi tuyệt đối sẽ vạn vô nhất thất."
Cô dừng lại một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Robin,
"Ngay cả khi cô bé đó có sự giúp đỡ của Ôn Thời Niệm, cũng không thể nào thắng được tôi."
Dây thần kinh căng thẳng của Robin cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng. Lời khoác lác đã nói ra rồi, nếu Diệu Lạp thua, không chỉ anh ta sẽ mất mặt, mà có lẽ cả sự hợp tác với ba của Diệu Lạp cũng sẽ đổ bể.
"Quả nhiên, tôi đã lo lắng quá nhiều rồi. Tôi biết cô không thể thua được, cái cô Thẩm Dư Hoan kia chẳng qua là tự rước lấy nhục mà thôi."
Diệu Lạp khẽ mỉm cười, quay người một lần nữa nhìn ra khung cảnh rực rỡ bên ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng dát vàng, giọng điệu chắc chắn: "Đương nhiên tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948832/chuong-1090.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.