“Đơn giản thôi.” Giang Tùy tung tung khối xi măng nặng trịch trong tay, từ trong túi rút ra một mảnh vải, quấn vòng quanh ngón tay: “Tôi sẽ bịt mắt, ném thứ này lên trời. Hai chúng ta cùng lúc khai hỏa, trước khi nó chạm đất, ai bắn trúng trước thì người đó thắng.”
Lông mày La Hoành nhướng cao hơn nữa, gần như tưởng mình nghe nhầm: “Ý cậu là cậu sẽ bịt mắt, còn tôi thì không?”
“Đương nhiên.”
La Hoành ngửa mặt lên trời cười phá lên, bàn tay lớn vỗ mạnh vào cửa xe, làm xe rung chuyển: “Chú em, cậu chắc chứ? Như vậy chẳng phải tôi thắng chắc rồi sao? Cậu đây là tự dâng mồi ngon đến tận miệng tôi đấy!”
“Cái đó thì chưa chắc đâu.” Giang Tùy nghịch nghịch mảnh vải trong tay, nghiêng đầu cười với La Hoành, để lộ răng khểnh: “Xạ thuật của tôi trong cả Vực Sâu cũng là thuộc hàng top đấy. Nếu như vậy mà ngài vẫn thắng được, vậy thì chứng tỏ ông trời đang giúp ngài rồi, tôi cũng có cớ để từ chối vị khách hàng mới kia.”
Ván cược thắng chắc như vậy, La Hoành đương nhiên không có lý do gì để từ chối, sảng khoái vung tay: “Được! Cứ làm theo lời cậu!”
Nụ cười bên môi Giang Tùy càng sâu, ánh mắt cô vô tình lướt qua lối vào công trường.
Giữa đống vật liệu xây dựng bỏ đi chất chồng, hai vị trí lính gác ẩn nấp đã bị cô thu vào đáy mắt.
Cô không nói thêm lời thừa thãi, đưa tay buộc mảnh vải ra phía sau đầu, bịt kín đôi mắt.
Trước mắt cô chìm vào bóng tối, nhưng tiếng gió xung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948758/chuong-1016.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.