Sắc mặt anh ta từ trắng chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển sang đỏ, khó coi đến cực điểm, tức tối gầm gừ: "Được... được, bây giờ cô không chọn tôi, sau này đừng có hối hận!!"
Phan Kha không hề bị lời hù dọa của anh ta dọa sợ, ngược lại còn bật cười, tiến lên một bước, nhẹ nhàng bồi thêm nhát dao cuối cùng:
"Thấy chưa, tính cách quá tệ cũng là một lý do quan trọng khiến tôi không chọn anh. Như Giang Tùy đã nói trước đây, làm quản lý cho anh, có thành tích, anh chưa chắc sẽ nhớ ơn tôi; không có thành tích, anh chỉ đổ mọi lỗi lầm cho tôi. Dù sao thì..."
Cô cười đầy ẩn ý, "Những hành động vô tình của anh đối với quản lý cũ, tôi cũng đã có nghe qua."
Giang Triệt cảm thấy khá vô lý, mặt đỏ bừng cãi lại: "Vô tình? Tôi đã đưa cho cô ta tròn một trăm vạn, ai nhìn vào mà không nói tôi đã tận tình hết sức!"
"Đúng là ứng với câu nói đó." Phan Kha đeo lại kính râm, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu: "Người vô tình thường không tự cho mình là vô tình."
Giang Triệt bị cô làm cho nghẹn lời, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đảo một vòng giữa cô và Giang Tùy.
"Được thôi, nếu cô thấy Giang Tùy tốt như vậy, vậy thì cô cứ chọn cậu ta đi! Tôi xem thử, Phan Kha cô có thể đưa tên này lên đến đỉnh cao đáng nể nào!"
Lời còn chưa dứt, anh ta giật mạnh đầu, sải bước dài về phía xe golf.
Người cõng gậy golf ôm theo gậy, không dám thở mạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948687/chuong-945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.