“Giữ giá? Giữ giá thì mua vàng thỏi mà cất vào két sắt chứ!” Mắt Ngải Lãng cong cong vì cười, mồm nhanh hơn não: “Cái món này chẳng hợp chút nào với khí chất của anh, đúng là quê một cục...”
Chưa nói hết câu, Lục Dạ An đột nhiên nghiêng người về phía trước, áp lực vô hình lan tỏa: “Có phải gần đây khối lượng huấn luyện chưa đủ đô, cậu muốn tôi thêm vài hiệp nữa cho cậu không?”
Nụ cười trên mặt Ngải Lãng lập tức biến mất, đầu cậu ta lắc như trống bỏi: “Không không không! Chắc chắn đủ đô rồi! Đủ đến mức sắp tràn ra ngoài rồi! Là tôi mắt kém, chiếc đồng hồ này đeo trên tay anh, phải gọi là... một sự quý phái! Uy quyền! Cực kỳ hợp! Cực kỳ tôn lên khí chất của anh!”
Lục Dạ An hừ lạnh một tiếng, cầm tập tài liệu đã ký trước mặt, bực bội ném về phía cậu ta: “Cút đi.”
Ngải Lãng như được đại xá, vội vàng vơ lấy tập tài liệu, gót chân gọn gàng chạm vào nhau, chào anh một cái rồi quay người định chuồn.
Một chân vừa bước ra khỏi cửa lớn, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp: “Khoan đã.”
Bước chân Ngải Lãng đột ngột dừng lại, cổ cậu ta hơi cứng ngắc quay về, sợ rằng anh thật sự định bắt mình tập thêm: “Đội trưởng... còn, còn có chuyện gì ạ?”
Lục Dạ An không nói gì, mười ngón tay thon dài đan vào nhau trước ngực, các khớp ngón tay hơi trắng bệch vì dùng sức, dường như có điều gì khó nói đang do dự giữa đôi môi.
Không khí trong văn phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948656/chuong-914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.