Giang Tùy luôn cảm thấy câu nói này có gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là chỗ nào. Nó giống như một lời tạm biệt hết sức bình thường, nhưng lại dường như có thêm điều gì đó khác.
Chưa kịp để cô nghĩ kỹ, cửa thang máy đã từ từ khép lại.
Giang Tùy đành thôi, nhìn số tầng dần dần đi xuống.
Sảnh tầng một điều hòa bật rất mạnh, mặt sàn đá cẩm thạch phản chiếu bóng mờ của Giang Tùy.
Cô kéo vali qua cổng khu dân cư, nhìn thấy chiếc xe van màu trắng đỗ bên lề đường.
Phan Khả đang dựa vào cửa xe gọi điện thoại, áo khoác vest màu xám khói vắt trên cánh tay, tay kia kẹp điếu thuốc chưa châm.
Khâu Tầm nhìn thấy cô trước, nhảy xuống xe chạy nhanh đến trước mặt cô: “Vali để em, em xách cho.”
“Tay chân nhỏ xíu thì đừng có ôm mấy việc nặng, có mỗi cái vali thôi mà, tự tôi xách được.”
Khâu Tầm cười cười, vẫn cố chấp nắm lấy một bên vali: “Đây là việc mà một trợ lý như em nên làm mà.”
Hai người đang giằng co thì Phan Khả cúp điện thoại đi tới, tiếng giày cao gót gõ xuống đất tạo ra nhịp điệu trong trẻo.
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên chiếc móc khóa vali – đó là một con quái vật nhỏ màu xanh hơi xấu xí nhưng đáng yêu, mắt hạt đậu, chóp đuôi còn thắt một chiếc nơ mini, phong cách hoàn toàn không ăn nhập với chiếc vali màu đen lạnh lùng của Giang Tùy.
Phan Khả nhướng mày, cầm móc khóa lên ngắm nghía vài lần: “Cái món đồ chơi nhỏ này của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948600/chuong-858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.