Trước cửa biệt thự, Tạ Dữ lười biếng tựa vào khung cửa, nhìn từng chiếc xe bật đèn, lần lượt rời đi.
Lục Diệp Ngưng nhảy nhót mở cửa xe nhà mình, như nhớ ra điều gì đó, cô đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng dừng lại trên gương mặt Thẩm Dư Hoan, lớn tiếng hỏi: "Dư Hoan, tài xế nhà cậu đâu? Sao không thấy xe?"
Thẩm Dư Hoan vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, nhẹ giọng đáp: "Xe đậu hơi xa, mình đã gọi dì Triệu đến rồi."
Lục Diệp Ngưng gật đầu, trên mặt nở một nụ cười thật tươi: "Được rồi, vậy tuần sau gặp ở trường nha!"
Nói xong, cô cúi người chui vào xe, đóng cửa lại.
Chiếc xe nhanh chóng hòa vào màn đêm, biến mất ở cuối con đường.
Trước cửa biệt thự bỗng chốc trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Tạ Dữ và Thẩm Dư Hoan.
Gió đêm thổi qua, mang theo hương thơm tươi mát của cỏ cây, cũng mang theo một sự tĩnh lặng tinh tế.
"Chuyện giúp tôi làm lành với Diệp Ngưng..." Thẩm Dư Hoan ngẩng mắt nhìn Tạ Dữ, đôi mắt màu hổ phách khẽ cong: "Cảm ơn anh."
Tạ Dữ nghe vậy liền đứng thẳng người: "Chỉ nói cảm ơn suông thôi à?"
Anh cúi người lại gần, khóe môi cong lên một nụ cười: "Không mời tôi bữa cơm hay gì đó à?"
Thẩm Dư Hoan theo bản năng lùi lại nửa bước, nhưng không may lại giẫm phải một bậc thềm nhỏ trước cửa, thân thể chao đảo.
Tạ Dữ nhanh mắt nhanh tay, cánh tay dài vươn ra, vững vàng đỡ lấy eo cô.
Lòng bàn tay thiếu niên ấm áp, xuyên qua lớp áo truyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948597/chuong-855.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.