Một đoạn giai điệu nhẹ nhàng lập tức vang lên trong phim trường, tiết tấu nhanh, cách chuyển hợp âm mới lạ, phần điệp khúc đặc biệt cuốn hút.
Tuy chỉ là bản phối và hát nhẩm đơn giản, nhưng đã có thể nghe ra đây là một ca khúc có tiềm năng lớn.
Chu Hồng gật đầu lia lịa: “Hay, hay thật. Giai điệu rất dễ nhớ.”
Đường Dịch cũng khẽ gật đầu theo nhịp, chỉ có Ôn Thời Niệm đột nhiên cứng người, móng tay gần như sắp c*m v** kịch bản.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Ôn Nguyệt, đôi mắt vốn trong veo lạnh lùng giờ đây ẩn chứa một tầng băng giá.
Bản nhạc này rõ ràng là bản demo cô sáng tác năm mười sáu tuổi!
Từng nốt nhạc, từng khúc biến tấu, đến giờ cô vẫn còn nhớ rõ mồn một!
Lúc đó cô vẫn chưa bị nhà họ Ôn đuổi đi, vẫn tràn đầy khao khát về tương lai.
Bản ghi âm gốc của bản demo này nằm trong ổ cứng của chiếc máy tính cũ trong thư phòng nhà họ Ôn.
Sau này Ôn Nguyệt trở về nhà họ Ôn, cô vội vã bị đưa đi du học, ngoài vài bộ quần áo mang theo, cô không thể mang theo bất cứ thứ gì khác, chiếc máy tính đó đương nhiên cũng ở lại nhà họ Ôn.
Ôn Nguyệt vậy mà lại dám trộm nhạc của cô, đường đường chính chính coi đó là tác phẩm của mình!
Nhận thấy ánh mắt của Ôn Thời Niệm, Ôn Nguyệt không hề tỏ ra chột dạ, ngược lại còn cong mắt, cười càng ngọt ngào vô hại: “Cô Ôn thấy bản nhạc này của em thế nào? Có lời khuyên gì cứ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948187/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.