“Còn hai tháng huấn luyện thử.” Lục Dạ An nhìn thẳng về phía trước, “Không đạt sẽ trả về đơn vị cũ.”
Giang Tùy như nhớ ra điều gì, gối đầu lên tay quay mặt lại, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc, “Ngải Lãng đã nói rõ ràng về nhận định của cậu ấy đối với cuộc thử thách lần này của tôi, đội trưởng Lục không có ý kiến cao siêu gì sao?”
Cô cố ý kéo dài âm cuối, ngón tay khẽ gõ lên lớp da ghế.
“Tôi có cùng quan điểm với cậu ấy.” Lục Dạ An giọng điệu bình thản, khi rẽ thì xoay nửa vòng vô lăng.
Giang Tùy đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, đột ngột hỏi: “Anh có phải khen người khác một câu là sẽ mất miếng thịt không?”
Lục Dạ An khẽ nhướng mày: “Tôi chẳng phải đã nói là rất nể phục cậu sao?”
“Có chuyện đó ư? Mệt quá đờ đẫn nên không nghe rõ lắm.”
Lục Dạ An bất lực thở dài, “Không chỉ Ngải Lãng, tôi cũng theo dõi toàn bộ thử thách của cậu.”
“Vậy sao?”
“Tôi biết, cậu không chịu nhận cơm nắm của Cố Đỉnh là vì kiêu hãnh, không muốn thắng một cách không quang minh chính đại. Không bỏ rơi Du Trinh, ngoài việc quý trọng cô ấy, nhiều hơn là vì cảm thấy tội lỗi,
cảm thấy là mình đã làm Du Trinh bị thương, nên muốn đưa cô ấy thăng cấp làm phần bù đắp.”
Giang Tùy sững sờ, sau đó cười lên: “Không ngờ bị anh nhìn thấu, nhưng cũng không sao, tôi thừa nhận không bỏ rơi Du Trinh không phải vì những lý lẽ cao xa về tình đồng đội, chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948178/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.