Người phục vụ dẫn họ đến vị trí gần cửa sổ.
“Em chưa ăn bao giờ, anh giúp em gọi món đi.”
“Được thôi, bít tết chín mấy phần đây?” Giang Tùy lướt mắt qua các lựa chọn trên thực đơn, đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn: “Ba phần chín em chắc không thích đâu, chọn giữa năm phần và bảy phần đi.”
“Vậy thì bảy phần nhé?”
“Được.” Giang Tùy khép thực đơn lại, báo món cho người phục vụ: “Hai phần thịt thăn bò Kobe, một phần năm phần chín, một phần bảy phần chín.”
Người phục vụ hai tay nhận lấy thực đơn, lại hỏi: “Quý khách có dùng rượu không ạ?”
“Không cần, cho cô bé một ly sữa đi.”
Chóp tai Thẩm Dư Hoan đỏ ửng: “Em mười bảy tuổi rồi, sao lại tính là cô bé chứ.”
“Người đang lớn đều tính là trẻ con.” Giang Tùy dùng nĩa xé bánh mì khai vị, đột nhiên ngây người ra.
Đường Dịch sẽ không phải vì cái này mà cứ gọi cô là cô bé chứ?
Haizz, luật trời công bằng, trời xanh buông tha ai bao giờ...
Sau khi bít tết được dọn lên, Thẩm Dư Hoan cầm dao dĩa, bắt chước dáng vẻ của cô mà cắt miếng bít tết trong đĩa.
“Để anh cắt giúp em.” Nhận thấy động tác vụng về của cô bé, Giang Tùy trực tiếp bưng đĩa của cô bé đặt trước mặt mình.
Dao ăn cọ vào đĩa sứ tạo ra âm thanh lạch cạch nhỏ, Thẩm Dư Hoan nhìn chằm chằm vào ống tay áo xắn lên ở phía đối diện—khi Giang Tùy cắt bít tết, cơ bắp cẳng tay cô
hiện lên đường cong đẹp mắt, chỗ xương cổ tay nổi lên dính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948154/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.