Nếu Lục Dạ An đến chậm, Lâm Thính thậm chí còn không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
"Cô Lâm." Lục Dạ An đi đến trước mặt cô, đôi mắt đen khẽ nheo lại, "E rằng cô cũng phải đi theo tôi một chuyến."
Màn đêm dần buông xuống, những cột đèn đường màu trắng trước cửa sở cảnh sát đổ xuống mặt đường nhựa vệt sáng lờ mờ.
Khi Lục Dạ An xách túi đồ ăn mang về đẩy cửa kính bước vào, Ngải Lãng đang chạy nhanh từ góc hành lang xông ra.
"Đội trưởng!" Anh ta vung tập tài liệu trong tay, tiếng ủng quân đội cọ sát trên nền gạch vang lên ngắn ngủi.
Lục Dạ An dừng bước, ánh mắt dừng lại một giây trên tập tài liệu trong tay Ngải Lãng: "Tình hình thế nào rồi?"
"Thú nhận hết rồi! Bọn hèn nhát đó thậm chí còn không trụ nổi nửa tiếng."
"Xác nhận là người của Vực Sâu Tăm Tối?"
"Chắc chắn rồi!" Ngải Lãng lật tập tài liệu, ngón tay chỉ vào một dòng ghi chú: "Nhưng đều là mấy tên tay sai bên ngoài, nhận được một lệnh mã hóa tạm thời liền vội vàng đến bắt người."
"Cấp trên là ai, có lần ra được không?"
Ngải Lãng lắc đầu thở dài: "Cấp trên của chúng chắc là phát hiện ra chúng không quay về sau khi hành động, bây giờ toàn bộ kênh liên lạc đều đã bị hủy bỏ."
Bóng tối từ xương lông mày che đi sự thay đổi trong ánh mắt Lục Dạ An, chỉ có yết hầu khẽ nuốt xuống: "Lâm Thính ở đâu?"
"Vẫn đang ở phòng thẩm vấn." Ngải Lãng bĩu môi khi đóng tập tài liệu lại: "Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948104/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.