Nhìn gương mặt tái nhợt của cô, Giang Tùy cảm thấy mình như nuốt phải mảnh thủy tinh vỡ, ngũ tạng lục phủ đều bị cứa đến máu thịt be bét.
Nhưng anh không dám bộc lộ cảm xúc, sợ Thi Ý phát hiện anh đã biết chuyện quá khứ của cô, càng kích động cô hơn.
Giang Tùy hít sâu một hơi, nén lại mọi nghẹn ngào:
“Thi Ý, nghe anh nói này, chỉ cần em đồng ý, anh có thể giúp em có một thân phận hoàn toàn mới. Giết người cũng không sao cả, anh đảm bảo không ai biết chuyện này đâu, chỉ cần em sống sót...”
“Cái nhân gian này có gì đáng để sống chứ?” Thi Ý đột nhiên lên tiếng, dưới giọng điệu bình tĩnh ấy ẩn chứa nỗi tuyệt vọng sâu thẳm nhất trên đời.
“Nghĩ đến bố mẹ em đi, họ...”
“Đừng nhắc đến họ!” Thi Ý đột ngột lùi lại nửa bước, những mảnh đá vụn lung lay dưới chân cô vỡ ra, bị sóng biển phía dưới nuốt chửng.
“Anh không nhắc nữa! Đừng lùi lại, được không?” Giang Tùy giọng điệu cẩn thận từng li từng tí.
Thi Ý hít sâu một hơi, khóe môi kéo ra nụ cười cay đắng: “Thật ra em biết bố mẹ em rất anh dũng.”
“Nhưng em cứ nghĩ đi nghĩ lại, còn em thì sao? Trong mắt họ, em là gì?”
Ký ức của Thi Ý về bố mẹ chỉ có tấm ảnh cũ kia.
Vì từ khi còn nhỏ, cô đã chưa từng gặp mặt bố mẹ.
Hồi bé ông bà còn sống, bảo với cô rằng bố mẹ sớm muộn gì cũng sẽ từ bên kia biển trở về.
Thế là cô bé ngồi ở đầu làng, vươn dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948095/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.