“Không có, anh ấy gần đây đi làm rồi.”
“Cậu còn có anh trai à?” Tạ Dữ đứng thẳng người, như thể nghĩ ra điều gì đó, lại truy hỏi: “Không lẽ là người lái xe máy đưa cậu đi học hôm trước?”
Lục Diệp Ngưng nhún vai: “Đúng vậy, giờ cậu mới biết sao?”
“Thì ra là vậy…” Tạ Dữ gật đầu chợt hiểu, nhưng trong mắt lại không kìm được dâng lên vài phần ý cười.
Lục Diệp Ngưng không để ý đến biểu cảm của anh, thở dài nói với Thẩm Dư Hoan: “Ban đầu tớ muốn gặp anh cậu xem có đẹp trai như tớ nghĩ không, nhưng vì anh ấy không có nhà nên thôi vậy, tớ phải về sửa lại bài hát kia.”
Thẩm Dư Hoan cũng không cố ép: “Được, tớ đưa cậu xuống.”
Ba người lại lên thang máy.
Khi Thẩm Dư Hoan nhấn nút tầng, Lục Diệp Ngưng như sực nhớ ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn Tạ Dữ: “Cậu học nhạc bao lâu rồi?”
Tạ Dữ nhìn chằm chằm vào những con số tầng đang nhảy múa: “Ba tuổi đã bắt đầu chạm vào phím đàn, năm tuổi ôm guitar gỗ chơi.”
“Hả?” Lục Diệp Ngưng đột ngột quay người, “Bé như vậy đã bắt đầu tập rồi sao?”
Thẩm Dư Hoan cũng có chút bất ngờ, quay đầu nhìn Tạ Dữ, nhưng đối phương chỉ thờ ơ xoay xoay điện thoại chơi.
“Bảo sao Dư Hoan chỉ đàn hai lần giai điệu mà cậu đã nhớ rồi.” Lục Diệp Ngưng bĩu môi, sau đó như nghĩ ra điều gì đó, trợn tròn mắt: “Khoan đã, không lẽ cậu còn có cả khả năng cảm âm tuyệt đối nữa sao?”
Khóe môi Tạ Dữ cong lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948092/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.