Thẩm Dư Hoan sững người một chút, sau đó bật cười: “Em còn được chọn giáo viên sao? Có người chịu dạy đã là tốt lắm rồi.”
“Sao lại không thể?” Giang Tùy nghiêng đầu nhìn cô, cười hỏi: “Em thấy Ôn Thời Niệm thế nào?”
“Hả?” Đôi đũa trong tay Thẩm Dư Hoan suýt rơi xuống: “Chị ấy lợi hại như vậy, làm sao có thể…”
“Sao lại không thể?” Khóe miệng Giang Tùy cong lên một nụ cười trêu chọc: “Chỉ cần dám nghĩ, không có gì là không thể, đợi em làm ra một bài hát trước đi, nói không chừng…”
Cô cố ý kéo dài giọng, trêu chọc Thẩm Dư Hoan: “Ôn Thời Niệm vừa nghe xong, ôi chao, phát hiện em đúng là thiên tài trăm năm có một, khóc lóc năn nỉ xin được nhận em làm đồ đệ.”
Phòng bên cạnh, Ôn Thời Niệm đang gắp một miếng sò điệp Bắc Cực, nghe thấy lời này, đôi đũa trong tay cô không khỏi khựng lại.
Cao Hồng Xướng ngồi đối diện cô không nhịn được cười khẽ thành tiếng, vội vàng nâng ly rượu lên che giấu, nhấp một ngụm.
Thẩm Dư Hoan bị những lời này chọc cười cong cả mắt: “Anh, anh đừng đùa nữa. Tuy em rất ngưỡng mộ chị Ôn, nhưng cũng không muốn cưỡng cầu, lỡ em thật sự không có năng khiếu gì, bị chị ấy ghét bỏ thì sao?”
“Câu này anh không đồng ý đâu.” Giang Tùy gắp một lát bụng cá ngừ: “Trên đời này làm gì có học sinh dở? Chỉ có giáo viên không biết dạy! Dù em thật sự không được, thì đó cũng chắc chắn là do Ôn Thời Niệm dạy không tốt, là vấn đề của cô ấy.”
Cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948034/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.