Anh cầm đũa, gắp một miếng trứng cuộn tamagoyaki: “Nhưng hiện tại chỉ mới hoàn thành được hai bộ là Mai và Lan, bộ Lan vừa mới giao cho Giang Triệt.”
Ôn Thời Niệm có chút bất ngờ, ngẩng mắt lên: “Sao lại đưa bộ đồ đó cho cậu ta?”
Trong ấn tượng của cô, khí chất của Giang Triệt dường như không hợp với vẻ thanh nhã của Lan lắm.
17_Cao Hồng Xướng thong thả giải thích: “Lan sinh trong thung lũng vắng, cái hay của Lan chính ở sự u nhã, u tối, nhưng dù hoa Lan được thêu trên quần áo có sống động đến mấy, nó cũng là vật chết, vậy vẻ u nhã từ đâu mà có?”
“Mặc dù tôi cũng không hiểu rõ Giang Triệt lắm, nhưng tôi luôn cảm thấy trên người cậu ta có một khí chất u tối tiềm ẩn, rất phù hợp với sự sinh trưởng của hoa Lan, làm nổi bật vẻ cao nhã của Lan.”
Ôn Thời Niệm bật cười: “Anh đây là xem Giang Triệt như công cụ để trình diễn thiết kế của mình rồi sao?”
Cao Hồng Xướng cũng cười, coi như ngầm đồng ý.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên phòng bên cạnh truyền đến một trận ồn ào, nghe có vẻ như có mấy người mới vào, một giọng nữ phấn khích la lên: “Đói chết tôi rồi, hôm nay tôi phải ăn thật đã!”
Ngay sau đó là một giọng nói the thé mang theo ý cười: “Ăn đi con nhỏ tham ăn, mập chút cũng tốt, trông em hiền lành.”
“Chị Lâm Nghe, ăn đồ sống lạnh nhiều có thật sự không bị đau bụng không ạ?”
Nghe thấy cái tên này, Ôn Thời Niệm khẽ sững người.
Lâm Nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948032/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.