"Xì, có sức thôi thì được tích sự gì, còn phải cần kỹ thuật nữa chứ?"
Lục Dạ An nhướng mí mắt: "ACE, 15-0."
ACE là thuật ngữ chuyên môn trong tennis, chỉ cú giao bóng ăn điểm trực tiếp mà đối phương thậm chí còn không chạm được vào bóng.
Giang Đạt khó mà tin nổi.
Giang Tùy trước đây đỡ cầu lông còn khó khăn, từ bao giờ lại trở nên lợi hại thế này?!
Trùng hợp! Nhất định là trùng hợp!
"Cú bóng này chắc chắn ra ngoài rồi!" Giang Đạt nghển cổ hét lên.
Còi kim loại lấp lánh ánh lạnh bên môi Lục Dạ An, anh chỉ vào vết xám trên mặt đất do bóng đập quá nhanh mà tạo thành: "Mù à?"
Khán đài bùng nổ tiếng cười chế nhạo.
Giang Đạt nghiến răng: "Lại đây! Vừa nãy tưởng bóng ra ngoài nên tôi mới không đỡ!"
Lời chống chế yếu ớt đó khiến khóe môi Giang Tùy khẽ cong lên.
Cô lười biếng nghiêng đầu: "Vậy cú bóng tiếp theo cậu phải đỡ cho cẩn thận đấy."
Quả bóng thứ hai được tung cao hơn.
"BỐP!"
Khoảnh khắc mặt vợt tiếp xúc với bóng tạo ra tiếng động dữ dội, cổ tay cô đột nhiên hạ xuống một cách kỳ lạ – đó là cú giao bóng xoáy lên tiêu chuẩn.
Quả bóng tennis mang theo lực xoáy mạnh va vào góc sân, nhưng khi nảy lên lại bất ngờ lệch hướng về phía bên phải của Giang Đạt.
Giang Đạt chạy nhanh đến đỡ.
Tiếng màn trập của các thành viên câu lạc bộ Nhiếp ảnh rộn ràng như ve kêu giữa hè, muốn chụp lại dáng vẻ anh ta phản công.
Trì Tịch lại dùng ống kính tele như một chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3948005/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.