Lao Văn lúc này mới khẽ gật đầu, coi như đồng ý.
Cánh cửa lớn chậm rãi mở ra, hắn cất bước đi vào trong, những tên đại hán áo đen phía sau cũng theo sát, khí thế hừng hực.
A Đỗ ghé sát vào Ông Kiều, hạ giọng: "Hắn ta đến đây không phải vì lô hàng kia đấy chứ?"
Ông Kiều thờ ơ vuốt nhẹ nắp đồng hồ quả quýt, giọng nói khẽ đến mức gần như tan vào gió: "Phái hai người canh chừng Niệm Niệm, tình huống không ổn lập tức đưa con bé đi."
"Vâng." Lòng A Đỗ chợt run lên, anh ta lập tức gật đầu, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình điện thoại mấy cái.
Xác nhận tin nhắn đã gửi đi, anh ta mới cất điện thoại, theo sau bước chân Ông Kiều, cùng đi vào sâu bên trong sảnh lớn.
Trên ban công tầng hai cách đó không xa, Ngôn Mặc cầm tách cà phê, thu trọn cảnh tượng này vào mắt, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý.
Trong phòng riêng sang trọng của nhà hàng, những người phục vụ đang bày biện bộ dao dĩa bằng bạc.
Bên cạnh chiếc bàn tròn khổng lồ, Ông Kiều và Lao Văn ngồi đối diện nhau, thủ hạ của mỗi bên đứng riêng phía sau, phân biệt rõ ràng.
Khi Lao Văn cởi cúc áo vest, Ông Kiều đang dùng đầu ngón tay khẽ gõ nhẹ mặt bàn.
A Đỗ mang đến một chai Romanée-Conti đắt tiền, lần lượt rót vào ly cho cả hai người, chất rượu đỏ sẫm tỏa ra ánh hào quang mê hoặc trong ly chân cao.
Ông Kiều quay sang Lao Văn: "Lần này anh đến nước A sao không báo trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3947978/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.