Tạ Tu đột nhiên bật cười, vẻ mặt rất ôn hòa, nhưng lực dẫm mũi giày lên xương bả vai Tạ Dữ lại không hề giảm bớt: "Cái thằng khốn này chưa từng nhắc đến việc hắn có một người anh trai đàng hoàng phải không?"
"Mẹ hắn ta làm tiểu tam hại chết mẹ tôi lúc cái thằng khốn này mới mấy tuổi nhỉ..." Ngọn lửa đèn trường minh bùng lên dữ dội, phản chiếu một vệt lửa trên kính của Tạ Tu.
Tạ Dữ đột nhiên nắm chặt tấm vải đỏ trên bàn thờ, các khớp ngón tay trắng bệch, nhưng vẫn không phát ra tiếng động nào.
Thẩm Dư Hoan nhìn những đường gân xanh nổi lên trên cổ anh ta được đèn trường minh chiếu sáng, nhất thời không biết nên nói gì.
"Quỳ đủ ba trăm lạy rồi cút, để mấy đứa bạn học xem thằng con rơi chuộc tội thế nào." Tạ Tu đột ngột túm tóc Tạ Dữ đập mạnh xuống đất, phát ra một tiếng "đùng" nặng nề: "Bằng không tao sẽ trộn tro cốt mẹ mày vào cát vệ sinh mèo."
Trán Tạ Dữ bị rách da, những giọt máu chảy dài xuống giữa hàng mày, anh ta vẫn im lặng không nói một lời.
Tạ Tu cười lạnh, vung tay hất anh ta sang một bên, lúc quay người rời đi, chiếc giày da của hắn đá đổ chuông đồng, tiếng vọng còn lại khiến ngọn nến run rẩy dữ dội.
Thẩm Dư Hoan đang đứng ở cửa nghiêng người nhường lối cho hắn. Khoảnh khắc cô quay đầu lại, nhìn thấy trong con ngươi Tạ Dữ phản chiếu hai ngọn nến sắp tắt, tựa như những đốm đom đóm chết đuối trong giếng sâu.
Thẩm Dư Hoan hơi khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghi-huu-that-bai-toi-tai-giai-tri-hoanh-hanh-ba-dao-khet-let/3947893/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.